"Thanh Man, anh hiểu rồi, sau này nhờ các em chăm sóc Uyển Thanh, em ấy là con út trong nhà, được bảo vệ quá mức, rất nhiều thứ không nghĩ sâu, có lúc sẽ gây phiền phức cho em, hy vọng các em thông cảm."
Hoàng Hải Quân là anh trai ruột của Hoàng Uyển Thanh, biết em gái mình là người như thế nào.
"Anh Hoàng, Uyển Thanh rất tốt, rất thông minh, các anh cứ yên tâm."
Tần Thanh Man nhận lời.
"Đúng rồi, Thanh Man, đây là tiền và phiếu lương thực người nhà bảo anh mang đến. Uyển Thanh ăn ở ở nhà em, em hãy nhận đi. Nếu Uyển Thanh đã nhận Vệ Lăng là anh trai, ba nhà chúng ta đều là người một nhà, em cứ cầm số tiền và phiếu lương thực này dùng vào việc trong nhà."
Hoàng Hải Quân nói xong chính sự, móc một xấp tiền và phiếu từ trong ngực ra, đưa cho Tần Thanh Man.
Vốn là anh ấy định đưa số tiền và phiếu lương thực này cho Hoàng Uyển Thanh, nhưng sau khi làm quen với Tần Thanh Man, anh ấy cảm thấy đưa tiền và phiếu lương thực cho Tần Thanh Man sẽ hữu dụng hơn.
Chưa nói đến thứ khác, chỉ cần anh ấy vừa nhìn thấy áo khoác bông và áo khoác da kiểu Đông Bắc của Hoàng Uyển Thanh, là đã biết Tần Thanh Man mua cho Hoàng Uyển Thanh, vì Tần Thanh Man coi Hoàng Uyển Thanh như em gái ruột của mình, nên anh ấy cũng sẽ không xem Tần Thanh Man như người ngoài.
"Được, em nhận."
Tần Thanh Man nhìn số tiền Hoàng Hải Quân đưa, suy nghĩ vài giây mới cầm lấy, cô cũng cảm thấy khi ăn ở nhà bọn cô, Hoàng Uyển Thanh cũng không cần phải giữ nhiều tiền như vậy.
Dĩ nhiên, cô nhận số tiền và phiếu lương thực này, cũng không phải để mua đồ trong nhà thật, mà là để dành cho Hoàng Uyển Thanh.
Hoàng Uyển Thanh đã dùng tiền lương hàng tháng của mình để bù tiền và phiếu lương thực trong nhà, Tần Thanh Man cũng không có ý định sử dụng tiền và phiếu lương mà nhà họ Hoàng gửi thêm. Vả lại, cô và Vệ Lăng đều có tiền lương và phiếu lương thực, nên cũng không nghèo, không thiếu lương thực.
"Anh, Thanh Man."
Lúc này, Hoàng Uyển Thanh ôm chăn từ đông phòng đi ra.
"Đưa cho anh."
Hoàng Hải Quân nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh ôm chiếc chăn dày, vội vàng bước lên đón lấy.
"Thanh Man, Sở Sở ngủ rồi, em đưa anh trai đi điểm thanh niên trí thức, chị thì đừng đi, em lo Sở Sở tỉnh lại không thấy ai sẽ sợ." Hoàng Uyển Thanh nhớ tới ban ngày Sở Sở bị sợ hãi, không cho Tần Thanh Man đi đưa Hoàng Hải Quân cùng mình.
"Thanh Man, đưa đèn pin cho anh, anh và Uyển Thanh đi là được, em ở nhà."
Hoàng Hải Quân cũng lo lắng Sở Sở ở nhà một mình, vội vàng đưa mắt nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhìn Hoàng Uyển Thanh, lại nhìn Hoàng Hải Quân, biết hai anh em có chuyện muốn nói, nên đưa đèn pin cho Hoàng Uyển Thanh, dặn dò: “Khi đến nơi, hai người nhớ đốt giường đất* trước, giường đất ấm trong phòng mới ấm."
*Giường đất hay còn gọi là giường lò, giường kang (烧炕): được mô tả như là một "giường gạch chịu nhiệt". Kang là một nền tảng được làm bằng gạch hoặc các công trình đào đắp khác chiếm một phần lớn của căn phòng. Bên trong nền gạch là một khu vực nhiệt được truyền từ lò (than truyền thống). Một ống khói từ kênh dẫn ra bên ngoài để xả. Sức nóng được duy trì suốt cả ngày lẫn đêm, giúp cho các hoạt động ban ngày thoải mái và ngủ ngon giấc.
"Thanh Man, em biết rồi."
Hoàng Uyển Thanh cầm lấy chiếc áo khoác da trên mắc áo, quấn chặt mình lại.
Tuy đã qua tháng ba, nhưng ban đêm trời vẫn rất lạnh, băng tuyết bên ngoài đang dần tan chảy.
Người ta thường nói, tuyết rơi không lạnh bằng tuyết tan, nếu đi ra ngoài trong thời tiết như thế này mà không mặc đủ quần áo chắc chắn sẽ bị đông cóng.
"Đi đường phải chú ý, trên mặt đất toàn là tuyết, cẩn thận ngã." Tần Thanh Man dặn dò Hoàng Hải Quân và Hoàng Uyển Thanh đang ra ngoài cửa.
"Rồi mà, em biết rồi, Thanh Man, chị vào nhà nhanh đi, bên ngoài lạnh lắm."
Hoàng Uyển Thanh và Hoàng Hải Quân đồng thời trả lời.
Sau đó cầm đèn pin chậm rãi rời khỏi nhà họ Tần.
Ban đêm Đồn Kháo Sơn rất an toàn, do liên tục xảy ra chuyện, các vị trí quan trọng đều có dân quân canh gác, người bên ngoài không thể nào tùy tiện đi vào được, cho nên trong thôn rất an toàn.
Điểm thanh niên trí thức cách nhà họ Tần một chút, hai anh em nhà họ Hoàng thoải mái vừa đi vừa nói chuyện.
Hoàng Uyển Thanh cầm đèn pin đi phía trước, bước đi có hơi bực bội.
Hoàng Hải Quân đi phía sau, chỉ có thể nở nụ cười bất lực.
Em gái anh ấy ở trước mặt Tần Thanh Man vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, anh ấy còn tưởng tính nết đã thay đổi, kết quả vừa ra khỏi nhà họ Tần, đã bắt nổi tính nóng nảy, không phải không để cho anh ấy đi, mà là muốn nổi giận, làm nũng với anh trai.
"Uyển Thanh, cha mẹ cũng rất nhớ em, lo lắng cho em. Em có thời gian rảnh thì viết thư về nhà, để cha mẹ đỡ phải nhớ mong." Hoàng Hải Quân nhìn thấy Hoàng Uyển Thanh bĩu môi, có thể treo được một bình dầu, vội vàng mở miệng nói.