"Phương Hoành Bá có cô con gái tên Phương An Huệ, trước giải phóng đến tỉnh phía Đông kết hôn, vì ở nhà không được cưng chiều nên gia đình chồng cũng không coi trọng, của hồi môn rất ít và nghèo nàn. Sau giải phóng, Phương An Huệ cùng chồng chủ động nộp tài sản của gia đình nên hầu như không bị ảnh hưởng bởi Phương Hoành Bá."
Trương Dũng nói xong tiếp tục báo cáo: "Cục trưởng, chúng tôi đã liên lạc với đồn công an ở tỉnh phía Đông nơi Phương An Huệ sinh sống, họ đã cử người đến nhà Phương An Huệ kiểm tra ngay trong đêm, sau khi tìm kiếm kỹ, trong hộp trang sức trống không đã tìm thấy sổ sách của họ Phương, ghi rõ nhà họ Phương có nửa tấn vàng, đều là tài sản năm đó nhà họ Phương buôn bán lâm sản tích trữ được."
"Bao nhiêu!"
Trái tim Phương Lỗ vốn dĩ luôn bình tĩnh giờ lại đập mạnh vì lời của Trương Dũng, mặt cũng đỏ lên như Trương Dũng.
Nửa tấn vàng tức là một ngàn cân, đừng nói môt ngàn cân vàng, dù chỉ tìm thấy một trăm cân vàng cũng là vụ án lớn chưa từng có.
"Một ngàn cân, nửa tấn."
Hơi thở Trương Dũng vốn đã vô cùng dồn dập, từ khi nhận được thông tin chắc chắn từ phía tỉnh phía Đông, tim cậu ta đã đập không bình thường.
"Lập tức bảo tỉnh phía Đông đưa Phương An Huệ và sổ sách đến chỗ này của chúng ta, cử đồng chí Tuyết Tùng đi nhận sổ sách và người."
Phương Lỗ xứng đáng là công an dày dặn kinh nghiệm, anh ấy chỉ phấn khích dưới một phút đã ép bản thân bình tĩnh, đồng thời ra lệnh.
"Vâng, cục trưởng."
Trương Dũng lập tức thi hành.
Phương Lỗ nhìn cánh cửa vừa đóng lại, biết với số lượng vàng nhiều như vậy đồn công an không thể tự quyết, anh ấy suy nghĩ vài giây rồi lập tức gọi điện thoại khẩn cấp lên công an tỉnh.
Nửa tấn vàng, lực lượng của đồn công an không đủ, cho dù thu giữ được vàng cũng không thể đảm bảo an toàn.
Càng không thể cất giữ lượng vàng này ở Bạch Thành.
Anh ấy và lãnh đạo thị trấn không thể chịu trách nhiệm với số lượng lớn như vậy.
Lãnh đạo công an tỉnh nghe điện thoại của Phương Lỗ thì lập tức đề cao cảnh giác, không chỉ cử lãnh đạo từ tỉnh về Bạch Thành ngay trong đêm mà còn gọi điện cho quân đội, trong tình huống này có thể yêu cầu quân đội hỗ trợ.
Đó là một đêm hết sức bận rộn.
Đồn Kháo Sơn, nhà họ Tần, Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở xong thì vén rèm cửa bước ra, vừa ra khỏi cửa đã thấy khá nhiều người đứng ngoài sân.
Đáng chú ý nhất là Phương Lỗ.
"Đồng chí Tần Thanh Man, Đảng và Nhà nước cần đến đồng chí." Phương Lỗ cũng mới đến vài phút, anh ấy thấy Tần Thanh Man thì nói rõ mục đích đến đây.
Vì chuyện vàng không thể nói rõ.
Sân nhà họ Tần rộng rãi, Hoàng Hải Quân không có thính giác như Vệ Lăng nên không hay biết bên ngoài có nhiều người, anh ấy theo sau Tần Thanh Man ra khỏi phòng khách, không chỉ thấy nhóm của Phương Lỗ mà còn nghe thấy lời anh ấy nói.
Hoàng Uyển Thanh là người thứ ba ra cửa, đây cũng là lần đầu cô ấy thấy đoàn người đông đảo như vậy.
Xe không vào đồn là để khỏi làm phiền người dân.
"Chị."
Lúc Tần Thanh Man chưa trả lời Phương Lỗ, cái đầu nhỏ của Sở Sở chui ra khỏi cửa, thấy nhóm của Phương Lỗ, mắt cậu lập tức sáng lên, cậu cũng rất muốn đi xem khám nghiệm hiện trường, thu thập bằng chứng tội phạm.
Ngày hôm qua cậu cùng tham gia cuộc đấu trí với Triệu Tài, cậu biết Phương Lỗ đến tìm Tần Thanh Man là vì lý do gì.
Tần Thanh Man cúi đầu nhìn Sở Sở, rồi quay đầu nhìn vào nhà.
Bát đũa trong nhà vẫn chưa rửa, ban đầu cô định để Sở Sở rửa.
"Đồng chí Tần, có thể đưa Sở Sở cùng đi, hôm qua Sở Sở đã giúp chúng tôi rất nhiều." Phương Lỗ biết nếu người lớn nhà họ Tần đi hết thì trong nhà chỉ còn Sở Sở, mà chuyến đi này không chắc có thể về kịp trong hôm nay.
Thị trấn phía Nam đến thôn Đoàn Kết và đồn Kháo Sơn hoàn toàn ngược chiều.
Mặc dù có xe, nhưng đến nơi vẫn phải thu thập bằng chứng, không chắc sẽ đi về cùng ngày được, nên trước khi đến Phương Lỗ đã cân nhắc vấn đề này, quyết định mời luôn Sở Sở.
"Em... Em cũng được đi à?"
Sở Sở choáng váng.
"Đúng vậy, em có tư duy nhạy bén, có thể giúp đỡ chúng tôi tại hiện trường." Phương Lỗ gật đầu, trực tiếp mời Sở Sở.
"Chị." Sở Sở ngước nhìn Tần Thanh Man.
"Mặc thêm quần áo ấm, chị chờ em bên ngoài." Tần Thanh Man đồng ý cho Sở Sở đi cùng.
"Chị Thanh Man, em đưa anh trai đến chỗ cổng đồn gặp chú An Quốc và mọi người, chị khỏi lo cho chúng em." Hoàng Uyển Thanh biết Tần Thanh Man có việc quan trọng, lập tức khôi phục lại sự thông minh và tế nhị.
Hoàng Hải Quân cũng bày tỏ đó là cách làm phù hợp nhất.
"Anh Hoàng, lên đường bình an, thường xuyên viết thư nhé." Tần Thanh Man cũng không làm trò, cô biết việc công quan trọng hơn nên trực tiếp tạm biệt Hoàng Hải Quân ngay trước cổng, rồi mỗi người bận việc của mình.
Vì phải đưa Sở Sở đi, Tần Thanh Man cũng không bế sói con nữa mà nhét sói con vào tay cho Sở Sở ôm.
Xe của Phương Lỗ đã chờ sẵn ở cổng đồn, chỉ chờ Tần Thanh Man khóa cổng lại là dẫn mọi người đi đến đó.
Trên đường, Phương Lỗ thầm nói cho Tần Thanh Man biết số lượng vàng.
Tần Thanh Man bị sự liều lĩnh của Triệu Tài làm cho sốc, cô tưởng Triệu Tài chỉ giấu được hơn một trăm cân vàng là khá rồi, không ngờ lại là nửa tấn.
Nửa tấn tức là một ngàn cân!
Do hoàn cảnh đặc biệt, lúc giải phóng đất nước thu được không nhiều vàng, mỗi cân vàng đối với đất nước là dự trữ quý giá.
"Lá gan Triệu Tài quả thật rất lớn, ông ta đây là tự tìm đường chết." Tần Thanh Man không nhịn được mà bình luận.
"Đúng là tự tìm đường chết, số lượng vàng quá lớn, tôi đã báo cáo lên công an tỉnh, tỉnh đã cử lãnh đạo đang trên đường về Bạch Thành, đồng chí yên tâm, tuyệt đối không ai dám làm trái." Phương Lỗ trấn an Tần Thanh Man.
Đồng thời cũng cho Tần Thanh Man cảm giác có chỗ dựa.