Tần Thanh Man là một người thông minh, cô vừa nghe đã hiểu ý của Phương Lỗ, đồng thời cô cũng thở phào nhẹ nhõm, số lượng nửa tấn vàng quá lớn, đằng sau đó nói không chừng cũng dính dáng đến rất nhiều người, với thân phận của cô và Vệ Lăng, bọn họ có khả năng sẽ không thể tự bảo toàn được bản thân.
May mắn là Phương Lỗ đã suy tính rất chu toàn.
Có người quyền lực lớn hơn che chở, Tần Thanh Man không cần phải lo lắng gì nữa.
Thời điểm bọn họ đến cổng đồn, đám Hoàng Uyển Thanh đã lên xe trượt tuyết, mặc dù tốc độ của xe ngựa không nhanh bằng ô tô, nhưng việc bọn họ rời đi trước đã thể hiện thái độ của bọn họ, tránh bị nghi ngờ.
“Đồng chí Tần, hai người đi theo tôi đến ngồi xe ở giữa đi.”
Phương Lỗ dẫn hai chị em Tần Thanh Man đến giữa đoàn xe, ở đây trước sau đều là những xe tải lớn, giữa đội xe chỉ có một chiếc xe jeep.
Tần Thanh Man liếc nhìn chiếc xe tải trước mặt, tấm bạt che bên trên đó vừa mới chuyển động cô đã giật mình, cô có thể cảm nhận được bên trong đang có rất nhiều người ngồi.
“Là các chiến sĩ của sư đoàn, sau khi tôi xin chỉ thị từ cấp trên, cấp trên đã liên lạc với sư đoàn, yêu cầu sư đoàn cử quân đội đến trợ giúp cho chúng ta, dù sao thì số lượng đó thật sự quá lớn, chúng ta cận thận như vậy cũng không quá đáng.” Phương Lỗ nhìn ra được sự nghi hoặc của Tần Thanh Man, thế nên anh ấy nhẹ nhàng giải thích rõ một câu.
Tần Thanh Man là người đầu tiên xác định được nguồn gốc số vàng của Triệu Tài, xem như là một đương sự, thế nên cô có quyền được biết thêm nhiều thông tin hơn.
“Như vậy chuyến đi này của chúng ta sẽ an toàn hơn rồi.” Tần Thanh Man biết dân chúng nước cô bây giờ vẫn còn rất thuần khiết, nhưng cô cũng không muốn đi khảo nghiệm nhân tính.
“Điều động quân đội là để đảm bảo an toàn tuyệt đối.”
Phương Lỗ mời chị em Tần Thanh Man lên xe, sau đó anh ấy lập tức thông báo cho đoàn xe xuất phát.
Đoàn xe dưới ánh mặt trời xuyên qua sương mù hướng về thị trấn phía Nam với tốc độ cực nhanh, trên đường đi Tần Thanh Man không hề hỏi người đang dẫn đầu sư đoàn là ai, bất kể là ai, lúc này cô và đối phương đều là người hỗ trợ đồn công an huyện, đều là được mượn dùng, thế nên bọn họ phải nghe theo chỉ đạo và mệnh lệnh của Phương Lỗ, cục trưởng đồn công an huyện.
Trên xe jeep, Phương Lỗ ngồi trên ghế phụ, ghế sau là hai chị em Tần Thanh Man và sói con.
Bởi vì có người quen ở đây, nên sau khi lên xe sói con không hề sợ hãi, cũng không khó chịu bởi những hơi thở lẫn lộn xung quanh, ngược lại nó thoải mái nằm trên đùi Tần Thanh Mai, thỉnh thoảng còn vung vẩy chiếc đuôi.
Mà người bị đuôi vẫy trúng chính là Sở Sở đang ngồi bên cạnh.
Sở Sở nhìn thấy sói con thì đặc biệt muốn nhào đến đánh lộn với nó, nhưng bởi vì ghế sau không quá rộng rãi, ngoài người nhà còn có người ngoài, thế nên cậu chỉ có thể nhẫn nhịn việc sói con nghịch ngợm.
Nhưng bàn tay cậu vẫn phải phản kích.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy cái đuôi đang không ngừng lắc lư của sói con.
Một sói trêu chọc, một người không phục, một người một sói ngồi ở đằng sau chơi vui vẻ đến mức không để ý đến thời gian trôi qua, cũng không để ý đến Tần Thanh Man và Phương Lỗ đang bàn luận chuyện gì.
Lái xe hơn bốn giờ mới dừng lại.
Ngay lúc hai chị em Tần Thanh Mai cho rằng bọn họ đã đến nơi, Phương Lỗ đã giải thích: “Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một lúc để các đồng chí giải quyết việc nguy cấp.”
Tần Thanh Man lập tức hiểu ra.
Cô cũng hiểu vì sao bọn họ vẫn chưa đến nơi.
Con đường này không phải là cao tốc nối thẳng như ở tương lai, nó lúc này thậm chí còn không bằng đường quốc lộ cấp huyện trong tương lai, có núi là lượn quanh núi, có sông là lượn quanh sông, quãng đường hàng chục dặm dùng nửa ngày là có thể chạy đến nơi.
“Đồng chí Tần, hai người có thể đi giải quyết nỗi buồn, tôi sẽ đi xem trong đội có gì cần giúp đỡ không.”
Phương Lỗ không đi cùng hai chị em Tần Thanh Man, ngược lại anh ấy xoay người đi kiểm tra đội ngũ ở phía sau.
Tần Thanh Man không cảm thấy xấu hổ vì lời nói của Phương Lỗ, trong tương lai nếu là người đi xe khách đường dài thì đều có kinh nghiệm xuống xe đi tiểu, cũng đã từng thấy nhà vệ sinh vuông vắn, thế nên cô chỉ cúi đầu nhìn Sở Sở: “Em có buồn tiểu không?"
Sở Sở cảm nhận một cái rồi gật đầu.
“Vậy em dẫn Đô Đô cùng đi đi, đừng đi xa quá.” Tần Thanh Man dặn Sở Sở.
Đoàn xe dừng ở eo núi, xung quanh có nhiều lùm cây rậm rạp, trên lùm cây có tuyết đọng chưa tan, nhìn qua trông giống như những ngôi nhà nhỏ, nếu đi tiểu tiện bên trong sẽ vô cùng an toàn.
“Chị, chúng em đi đây.”
Được Tần Thanh Man cho phép, Sở Sở dẫn sói con chạy đến ven đường.
Sói con ngồi trên xe đợi mấy tiếng liên tục đã có hơi khó chịu, lúc này được tự do, nó lập tức chạy vào lùm cây rồi biến mất với Sở Sở.
Tần Thanh Man không hề lo lắng chút nào.
Có sói con đi theo, hai đứa sẽ tuyệt đối an toàn.