Tuy bầu trời vẫn trong xanh và không có một gợn mây nào, nhưng vẫn khó nói rằng ban đêm sẽ không có tuyết.
Đừng nghĩ bây giờ là tháng ba, bọn họ vẫn có thể có tuyết vào tháng tư, tháng năm chính thức đầu xuân thì tuyết mới bắt đầu tan, cỏ mọc um tùm.
“Oa, tuyết sắp rơi sao, chị, tối nay chúng ta có thể về đến nhà không?” Sở Sở bắt đầu lo lắng cho nhà mình.
“Không nhất định có thể trở về.”
Tần Thanh Man duỗi tay sờ đầu Sở Sở, sau đó cô ôm lấy sói con nhét vào lòng Sở Sở, cô đã sớm nhìn ra thằng nhóc này muốn ôm sói con vào lòng lắm rồi.
Đừng nhìn sói con không mặc quần áo, trên người nó là một bộ lông rất dày đấy.
Lông dài còn có lông tơ bên trong, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của nó cao, thế nên nó mới chính là vật tốt để làm ấm tay,
“Ô ô…”
Trong lòng Sở Sở được nhét sói con, cậu nhanh chóng ôm nó thật chặt, trên khuôn mặt là một nụ cười hạnh phúc.
Thật ra tối nay có thể về đến nhà hay không thì đối với cậu cũng không sao cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh Tần Thanh Man, cậu ở đâu cũng không quan trọng, hơn nữa cậu cũng không lo lắng việc Hoàng Uyển Thanh ở nhà sẽ bị lạnh bị đói.
Nhà bọn họ có củi, có than, còn có bánh bao được bọc kỹ nhồi trong tuyết.
Hai chị em nói chuyện một lúc thì Phương Lỗ quay về, Phương Lỗ quay về, đoàn xe lại tiếp tục xuất phát đến thôn Đoàn Kết.
Lần này khá thuận lợi, bọn họ chỉ mất hơn nửa tiếng là đã đến được thôn Đoàn Kết.
Thôn Đoàn Kết không phải là một thôn nhỏ, nhờ có Triệu Tài, một trưởng thôn “có tiền đồ”, diện tích toàn bộ thôn đã lớn hơn mười năm trước không chỉ gấp đôi, từ đó có thể thấy Triệu Tài là một người biết báo đáp quê hương.
Từ xa ngắm nhìn thôn Đoàn Kết, biểu cảm trên mặt Phương Lỗ trở nên nghiêm túc.
Thời điểm bọn họ đi ngang qua công xã Nam Trấn, bọn họ đã đón chủ tịch công xã của công xã Nam Trấn, mà vị chủ tịch công xã đó đến từ thôn Đoàn Kết.
Tên là Triệu Hồi.
Ông ta có quan hệ máu mủ với Triệu Tài, là anh em họ.
“Chúng ta không thể nói thẳng là muốn mở quan tài của Triệu Lão Tứ, tôi đoán là sẽ có người phản đối.” Phương Lỗ đột nhiên nói với Tần Thanh Man một câu.
“Đồng chí Phương Lỗ, cái này phải xem xem uy danh của Triệu Hồi ở thôn Đoàn Kết này như thế nào, ông ta có thể ngăn cản mọi người hay không, nếu không đè ép được, vậy thì đừng nói là mở quan tài, chúng ta không bị đánh đuổi ra khỏi thôn đã là tốt lắm rồi.” Tần Thanh Man trong tương lai vẫn thấy một vài sự ngu muội của dân chúng ở thời đại này trên ti vi.
“Chúng ta có công an, còn có người của quân đội, không có ai dám đối nghịch với chúng ta mới phải chứ?”
Phương Lỗ có hơi không chắc chắn.
Anh ấy là người có năng lực trong việc phá án và truy bắt tội phạm, nhưng về việc quản lý dân chúng, anh ấy vẫn còn thiếu kiến thức và kinh nghiệm.
“Đồng chí Phương Lỗ, anh không nên coi thường người dân, trong tay công an và quân đội có súng có thể răn đe mọi người, nhưng người dân không vi phạm pháp luật, chúng ta không thể động thủ trước được, nếu bọn họ thật sự ngăn cản chúng ta mở quan tài, chúng ta chỉ có thể nói lý thuyết phục bọn họ, dù sao thì chúng ta cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh trong quan tài Triệu Lão Tứ có vàng.”
Tần Thanh Man suy nghĩ sâu hơn.
“Không phải mũi của Đô Đô nhà cô rất nhạy bén sao, để Đô Đô xung phong ra trận đi.” Phương Lỗ có chủ ý riêng của mình.
“Mũi sói có nhạy đến mấy cũng không thể ngửi được mùi sâu vài mét dưới lòng đất, huống chi mùi còn bị quan tài ngăn trở, chuyện này có hơi khó.” Tần Thanh Man không hề lạc quan như Phương Lỗ.
Mà điều cô lo lắng nhất không phải là chuyện này, mà là một chuyện khác.
Phương Lỗ cũng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Thanh Man, thế nên anh ấy trực tiếp hỏi: “Đồng chí Tần, cô có điều gì lo lắng thì cứ nói hết ra, chúng ta nhất định phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ trước.”
Anh ấy biết những thiếu sót của bản thân.
“Tôi nghe nói Triệu Tài có một người vợ đã hơn tám mươi tuổi, người già rất hiếm có thể sống đến tuổi này, hơn nữa tôi sợ rằng dưới sự ảnh hưởng của Triệu Tài, bà ta không còn là một người phụ nữ chất phác nữa, nếu như bà ta tập hợp một đoàn toàn phụ nữ già yếu và trẻ con đến để ngăn cản chúng ta thì chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Thanh Man biết dân chúng ở thời đại này rất chất phát, vô cùng trung thành với Tổ quốc, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ.