Quốc gia mấy chục năm sau của cô, ở những nơi xa xôi hẻo lảnh vẫn còn có người ngu muội dốt nát, thế nên cô không dám chắc chắn tất cả dân chúng ở thời đại này đều là người biết lý lẽ như thế.
Trên ti vi trong tương lai cũng có không ít hình ảnh những người phụ nữ già yếu và trẻ con ngăn cản công an cảnh sát bắt giữ tội phạm.
Chỉ cần lợi ích đủ lớn thì sẽ có người bí quá hóa liều.
Triệu Tài phát đạt, nhưng ông ta không chỉ để bản thân một mình phát đạt, mà ông ta còn quan tâm đến người dân quê hương, được Triệu Tài che chở, nói không chừng những thôn dân không biết gì có thể sẽ bị những kẻ xấu cố ý xúi giục chống đối lại bọn họ.
Tội mà Triệu Tài phạm phải là tử tội, không chỉ Triệu Tài bị xử bắn, mà những người có liên quan đến vụ việc cũng đều sẽ bị kết án dựa theo tội danh của mình.
Nếu như có nhiều người liên quan đến nhà họ Triệu, vậy thì nhà họ Triệu chết không chỉ có một mình Triệu Tài.
Đối mặt với điều kiện tiên quyết là cửa nát nhà tan, bà cụ Triệu thật sự có khả năng sẽ dẫn theo một nhóm người đến ngăn cản Phương Lỗ và đoàn công an quân nhân, đối mặt với những người vô tội không biết nội tình, bọn họ không thể dễ dàng bắt người được.
Người xưa có câu người chết là lớn nhất, không thể gợi lên sự phẫn nộ của dân chúng được.
Bởi vì bọn họ cũng không thể đảm bảo rằng trong quan tài thật sự có vàng.
Lời nhắc nhở của Tần Thanh Man khiến Phương Lỗ hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếp nhăn trên trán anh ấy càng sâu hơn.
“Đồng chí Phương Lỗ, anh đã cử người đến điều tra tình hình ở đây chưa, anh có phát hiện ra điều gì bất thường trong quá trình thôn dân hạ táng Triệu Lão Tứ không?” Tần Thanh Man đành hỏi thêm một câu.
“Đặc phái viên phụ trách công xã Nam Trấn tên là Hồng Vệ Quốc, hôm qua anh ta đã dẫn hai đồng chí đến đây để điều tra, nhưng bọn họ vẫn chưa trở lại, thế nên chúng ta cũng chưa nhận được hồi âm.” Phương Lỗ không hề giấu diếm Tần Thanh Man.
“Chúng ta hoặc là vào thôn, hoặc là không vào thôn.”
Tần Thanh Man có ý tưởng.
“Chúng ta không thể không vào thôn, thời tiết ban ngày còn tạm được, nhưng về đêm, dù chúng ta có lều trại thì cũng không thể chịu được cái lạnh, thế nên chúng ta nhất định phải vào được thôn.” Phương Lỗ biết hôm nay anh ấy không thể không hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy thì mượn cớ vào thôn, đừng để bọn họ biết Triệu Tài bị bắt là được.”
Khi Tần Thanh Man nói những lời này, cô nhìn một chiếc xe ở phía sau, trong chiếc xe đó là Triệu Hồi, vị chủ tịch công xã của công xã Nam Trấn.
Lần này dẫn theo Triệu Hồi đến đây không biết ông ta sẽ giúp ích hay sẽ cản trở bọn họ đây.
“Nếu sớm biết thì tôi đã đổi người khác rồi.” Phương Lỗ nhìn theo ánh mắt của Tần Thanh Man, anh ấy vô cùng hối hận.
Người không phải do anh ấy đi mời, mà là Trương Dũng, đại đội phó đồn công an đã đến xã thị trấn phía Nam để mời, hơn nữa Triệu Hồi cũng tích cực chủ động tự tiến cử, Trương Dũng không suy nghĩ nhiều nên đã đưa người đi theo đội ngũ, lúc này xem ra, có vẻ như Triệu Hồi này đã biết việc Triệu Tài bị bắt.
Có lẽ đối phương cũng là một phần trong công cuộc giấu vàng.
“Phải trông chừng Triệu Hồi cẩn thận, không thể để ông ta xuất hiện trước mặt người khác.” Phương Lỗ lập tức suy nghĩ rõ ràng.
“Phái người đưa Triệu Hồi về công xã Nam Trấn, phong tỏa toàn bộ con đường, không thể để người trong thôn biết được tin tức Triệu Tài bị bắt được.” Tần Thanh Man quả quyết đề xuất biện pháp.
Nhưng mà thật ra cô đang đánh cược.
Tốc độ của đoàn Phương Lỗ rất nhanh, tin tức Triệu Tài bị bắt vẫn chưa bị truyền đến thôn Đoàn Kết.
“Được, tôi sẽ cử người đưa Triệu Hồi về công xã Nam Trấn, mặt khác tôi sẽ mời một vị lãnh đạo công xã khác đến đây.” Phương Lỗ quyết đoán dừng đoàn xe lại, vẫy tay gọi Trương Dũng đi sắp xếp.
Trương Dũng nghe được những lời của Phương Lỗ thì vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, trước đây lúc cậu ta đến công xã Nam Trấn tìm người quả thật đã không suy nghĩ nhiều đến như vậy.
Cậu ta vốn cho rằng dưới sự tổ chức kỷ luật, Triệu Hồi sẽ không dám nối giáo cho giặc cho người nhà họ Triệu, nhưng lúc này đây, sau khi nghe Phương Lỗ giải thích, cậu ta mới nhận ra bản thân đã phạm một sai lầm lớn đến mức nào.