“Đồng chí Trương Dũng, chuyện này không thể trách anh, hơn nữa cũng không thể khẳng định đồng chí Triệu Hồi có tâm tư riêng, chẳng qua là do tôi cảm thấy chúng ta nên phòng ngừa vạn nhất, thế nên mới kiến nghị đồng chí Phương Lỗ đưa đồng chí Triệu Hồi tạm thời lánh đi.”
Tần Thanh Man nhìn ra được Trương Dũng đang tự trách bản thân, thế nên cô nhanh chóng an ủi anh ta, cô biết các đồng chí trong thời đại này tuyệt đối trung thành với Đảng và nhà nước, bởi vì có thái độ như thế, nên tư tưởng của bọn họ vô cùng trong sáng.
“Đồng chí Tần, tôi hiểu rõ ý của cô, tôi đây sẽ cho người giám sát Triệu Hồi, cũng sẽ tự mình đến công xã Nam Trấn để mời bí thư công xã đến thôn Đoàn Kết.” Trương Dũng không trách Tần Thanh Man đa nghi, ngược lại cậu ta còn cảm thấy cô là đang có lòng tốt.
Triệu Hồi vốn là người của thôn Đoàn Kết, ông ta chủ động tự tiến cử thật sự có thể dẫn đến tình huống nguy hiểm.
Lô vàng này đã được báo cáo lên tỉnh, thế nên chúng tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì, anh ta lại không cẩn thận như đội trưởng Trịnh Tuyết Tùng, không thể nghĩ đến một vấn đề rõ ràng như vậy.
“Đồng chí Trương Dũng, đi thôi, nhớ đừng để lộ tin tức Triệu Tài bị bắt.” Phương Lỗ căn dặn Trương Dũng.
“Cục trưởng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không phạm phải sai lầm nào nữa.”
Trương Dũng chào Phương Lỗ, sau đó lập tức đi xử lý chuyện này.
“Chúng ta vào thôn thôi.” Ánh mắt sắc bén của Phương Lỗ nhìn vào thôn Đoàn Kết cách đó không xa: “Vì là chuyện liên quan đến cơ mật, thân phận của chúng ta và những bộ quần áo này chính là bằng chứng tốt nhất.”
Anh ấy tin tưởng dân chúng sẽ không thật sự truy hỏi mục đích vào thôn của bọn họ.
Chỉ cần thân phận của bọn họ là thật, bọn họ sẽ có thể lập tức vào thôn.
Tần Thanh Man sửng sốt một gây rồi bật cười: “Đồng chí Phương Lỗ nói đúng.” Vừa rồi cô cũng mắc phải một sai lầm kinh nghiệm, cô vẫn luôn dùng tiêu chuẩn của thời đại sau, ngược lại đã bỏ quên tính chất đặc thù của thời đại này.
Trong đội ngũ lần này của Phương Lỗ có rất nhiều xe, cũng có rất nhiều người.
Công an đi theo có đến ba mươi người.
Viên Hướng Dương dẫn đầu một đại đội binh lực, tức là hơn một trăm hai mươi người, tổng toàn bộ lực lượng gần một trăm năm mươi người.
Một trăm năm mươi người khẳng định không nhiều bằng người dân của thôn Đoàn Kết.
Nhưng đội ngũ này của Phương Lỗ, ngoại trừ Tần Thanh Man và Sở Sở trên người không có vũ khí ra, thì những người khác, bất kể là công an hay quân nhân đều được trang bị súng, chỉ cần sau khi bọn họ vào thôn khống chế được những dân binh có súng ống, thì cho dù người dân thôn Đoàn Kết có đông hơn nữa, bọn họ cũng không tạo ra được uy hiếp gì cho đội ngũ của bọn họ.
Năm chiếc xe tải lớn, ba chiếc xe jeep, cứ như vậy trùng diệp lái về phía thôn Đoàn Kết.
Trưởng thôn của thôn Đoàn Kết là Triệu Hà, cũng là đội trưởng đội sản xuất của thôn Đoàn Kết.
Lúc này, ông ta đang nói chuyện với nhóm thanh niên trí thức ở Tri Thanh Điểm, ngay lúc ông ta đang nói đến mức văng nước miếng khắp nơi, một dân binh nhanh chóng chạy về phía ông ta: “Trưởng thôn, trưởng thôn, có một đoàn xe đang xông vào thôn, bọn họ mặc cảnh phục và quân phục.”
“Tình huống như thế nào?”
Triệu Hà dừng cuộc phát biểu với nhóm thanh niên tri thức, vừa lập tức chạy đến cổng thôn với vẻ mặt lo lắng, vừa hỏi vị dân binh đến báo tin, phía sau còn có một vài dân binh luôn đi theo bên cạnh ông ta.
Ông ta thật sự không rõ tại sao lại có một đoàn xe vào thôn, trước đó ông ta cũng không nhận được bất cứ tin tức nào.
“Trưởng thôn, tôi cũng không biết, nhưng có rất nhiều xe, rất nhiều người, tôi cũng không biết ai trong số họ.” Vẻ mặt vị dân binh đến báo tin cũng mờ mịt, ngay cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Không biết vì sao, trong nháy mắt khi nhìn thấy đoàn xe, trong lòng anh ta chỉ có sự khủng hoảng.
Triệu Hà không hỏi được gì, thế nên ông ta dứt khoát không hỏi nữa, ngược lại tăng tốc chạy đến cổng thôn, nhiều người đến thôn của bọn họ như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?
Lúc này đoàn xe đã dừng trước cửa thôn Đoàn Kết.
Đường vào thôn rất hẹp, những chiếc xe lớn không thể vào được.
Lúc đám người Triệu Hà chạy đến cổng thôn, đội ngũ Tần Thanh Man cũng đã xuống xe rồi.
Sói con là người đầu tiên xuống xe, sau khi xuống xe, nó lập tức quay đầu nhìn về phía Triệu Hà, sau đó lao về phía ông ta.