Tần Thanh Man là người thứ hai xuống xe jeep, vừa xuống xe đã không thấy bóng dáng sói con đâu, cô lập tức xoay đầu nhìn xung quanh, theo sau động tác của cô còn có những người công an và quân nhân khác cũng đã xuống xe từ lâu.
Những người đi theo lần này đều biết sói con của nhà họ Tần không bình thường, lập tức cảnh giác.
Thậm chí có quân nhân và công an đã xông đến sau lưng sói con.
Sói con chạy vô cùng nhanh, nhưng có nhanh đi nữa thì cũng có quỹ đạo của nó, thế nên chỉ cần mở rộng ống kính ra thì sẽ biết được nó chạy hướng nào.
Triệu Hà vừa nhìn thấy đoàn xe ở trước thôn còn chưa kịp làm gì, một bóng đen đã hiện lên trước mắt, sau đó bị một lực vô cùng mạnh va ngã, ngã không thì không nói, mà còn ngã theo quán tính va trúng mấy người dân quân đi phía sau lưng ông ta.
Mọi người trượt chân theo con đường nhẵn một đoạn dài rồi mới dừng lại.
“Ui da… Mẹ, con mẹ nó ai va vào ông vậy!”
Triệu Hà bị va vào không nhẹ, gáy bị đập mạnh xuống đất, không cần dùng tay cũng có thể cảm giác được phía sau gáy bị u một cục lớn.
“Ui da… Ui da…”
Mấy người dân quân đi bên cạnh Triệu Hà cũng lầm bầm kêu đau.
Đau thật sự.
Lúc này thời tiết ở chỗ bọn họ còn khá lạnh, băng trên mặt đất vẫn chưa tan hoàn toàn, đường trong thôn ngày nào cũng bị mọi người giẫm lên vô số lần, hết lần này đến lần khác, trên mặt đất đã sớm đóng một lớp băng dày rồi.
Cú ngã này mà không gãy tay, gãy chân cũng coi như khá may, nhưng cũng vì cú ngã này mà vài người bị thương không nhẹ.
“Ai, con mẹ nó ai va vào ông, mau báo tên ra đây!”
Triệu Hà mở mắt ra tìm kiếm người gây chuyện, sau đó ông ta lại bị một bàn chân lông màu đen quất mạnh vào mặt.
Sói con nghe không hiểu tiếng mắng người của Triệu Hà, nhưng nó có thể cảm nhận được sự tức giận và sát khí ngút trời của Triệu Hà.
Có sát khí, nhất định phải dạy dỗ thêm.
“Bộp!”
Tiếng bạt tai vô cùng rõ ràng vang lên, Triệu Hà bị sói con hung hăng tát một cái.
Cái tát này của sói con còn chút nể tình, không chìa móng vuốt nhọn hoắc ra, thế nên Triệu Hà chỉ bị tát chứ không bị thương gì, nhưng điều này cũng khiến cho Triệu Hà kinh hãi đến mức nghẹn ngào.
Ông ta bị một con chó con tát.
Ông ta bị chó đánh rồi.
Triệu Hà chưa từng đi săn, cũng chưa từng tổ chức đi săn cho thôn dân, thế nên lúc đầu không nhận ra thân phận thực sự của sói con.
“Tao…” Triệu Hà định mở miệng ra mắng người lần nữa.
Sói con thấy người ta kiếm chuyện, dùng mông ngồi thẳng lên mặt Triệu Hà.
Mông của Đô Đô vô cùng săn chắc, không chỉ bịt kín mặt của Triệu Hà, mà còn bịt kín mũi khiến cho Triệu Hà không hít được chút không khí nào, nếu không phải Tần Thanh Man đến kịp lúc, có lẽ Triệu Hà đã bị sói con ngồi như vậy tới lúc ngất đi rồi.
“Phù… Phù...”
Mũi Triệu Hà có được tự do, vội vàng dùng sức mà hít thở, lúc này ông ta cũng không muốn mắng người nữa.
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Triệu Hà, bên ngoài tất cả mọi người vô cùng nghiêm túc, nhưng bên trong lại thầm cười ha hả.
Chủ yếu là Triệu Hà lúc này rất rất thảm.
Mũ trên đầu rơi xuống, phía sau gáy bắt đầu u lên một cục lớn, trên má hiện lên vết chân sói màu đỏ thẫm, mái tóc vốn đã được chải chuốt gọn gàng cũng bị rối bời từ lâu, đôi mắt vì bị khó thở mà chưa tập trung được.
“Ông là ai?”
Lúc này Phương Lỗ vừa đến, nhìn Triệu Hà hỏi lớn.
Anh ấy không tin sói con lại vô duyên vô cớ vồ người, người này tuyệt đối có vấn đề.
“Các người là ai? Đến thôn Đoàn Kết làm gì? Tại sao lại thả chó cắn người, dựa vào cái gì chứ?” Lúc này Triệu Hà đã lò mò dậy, ánh mắt hung hãn nhìn Phương Lỗ và Tần Thanh Man.
Người ông ta nhìn chủ yếu là sói con.
Thái độ sói con đối với Triệu Hà vô cùng không hài lòng, lại giơ vuốt lên lần nữa.
“A…”
Triệu Hà hét lên một tiếng rồi lùi về sau, ông ta sợ bị sói con đánh, tiếng hét và hành động lùi về sau là phản ứng theo bản năng.
Đương nhiên, sói con cũng không chỉ muốn dọa Triệu Hà sợ, mà nó đích thực là muốn đánh Triệu Hà, nếu không phải bị Tần Thanh Man ôm lại, nếu không phải chân nó ngắn một chút, tuyệt đối có thể cào xước mặt Triệu Hà.
Triệu Hà bị dọa sợ vô cùng.
Tục ngữ có câu, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đây chính là trạng thái bây giờ của ông ta.
“Xin chào đồng chí, tôi là cục trưởng đồn công an huyện, Phương Lỗ, còn ông là ai? Trưởng thôn của thôn Đoàn Kết đang ở đâu?” Ánh mắt Phương Lỗ dừng lại ở Triệu Hà, anh ấy luôn có cảm giác lời nói và cách hành xử của người này có vấn đề.
Còn vấn đề là gì thì tạm thời vẫn chưa nhìn ra.