Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 882

Chương 882 -
Chương 882 -

“Cục trưởng, người vừa nói chuyện với anh vừa khéo là trưởng thôn của thôn Đoàn Kết, Triệu Hà, còn mấy người còn lại là dân quân trong thôn.” Lưu Vũ đến thông báo cho Phương Lỗ, Trương Dũng đến xã Nam Trấn đổi người, còn anh ấy đi bên cạnh Phương Lỗ.

Vừa rồi anh ấy dẫn người đến đỡ những người bị Triệu Hà đụng ngã, hỏi rõ tình hình.

“Ông là trưởng thôn của thôn Đoàn Kết?”

Phương Lỗ nhìn Triệu Hà, khi nãy anh ấy tự giới thiệu thì nhìn thấy mắt của Triệu Hà nheo nheo lại.

Đây là biểu hiện của sự áy náy.

“Đồng… Đồng chí Phương Lỗ, xin… Xin chào, tôi là trưởng thôn của thôn Đoàn Kết, Triệu Hà.”

Triệu Hà vội vàng chứng tỏ thân phận của mình, ánh mắt cũng không dám nhìn về phía sói con nữa, vì vừa rồi, ông ta đã nhận ra thân phận thực sự của sói con.

Phương Lỗ không biết tại sao sói con lại vồ Triệu Hà, nhưng đột nhiên anh ấy nhớ ra một chuyện, đó chính là hôm qua Hồng Vệ Quốc dẫn người đến nán lại ở thôn Đoàn Kết, đến bây giờ không những anh ấy không nhận được thông tin, cũng không thấy người, điều này có hơi kỳ lạ.

Trong lòng Phương Lỗ thấy ớn lạnh, anh ấy nhớ lúc đầu đã lệnh cho Hồng Vệ Quốc giả danh đến thôn Đoàn Kết nghe ngóng tình hình, không có công an chế ngự, không phải đã xảy ra chuyện rồi chứ!

Vừa nghĩ như vậy, ánh mắt Phương Lỗ nhìn Triệu Hà đầy sự uy nghiêm: “Đồng chí Triệu Hà, không phải hôm qua có ba người đến thôn các người sao, các người có nhìn thấy ai không?”

Lời này của anh ấy không chỉ nói với Triệu Hà, mà còn nói với ba người dân quân còn lại.

“Không có, đồng chí cục trưởng, hôm qua không có ai đến thôn Đoàn Kết chúng tôi cả, nếu có người đến thật, thân tôi là trưởng thôn, không thể nào không biết.” Vẻ mặt Triệu Hà kiên quyết, trả lời Phương Lỗ.

Lời nói và hành vi của ông ta không thống nhất với ba người dân quân phía sau.

Ba người dân quân không nói gì, nhưng khi Triệu Hà trả lời thì lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Phương Lỗ không truy hỏi nữa, mà biểu lộ rõ yêu cầu của bản thân: “Đồng chí Triệu Hà, ba người đó chính là mục tiêu mà chúng tôi đang tìm kiếm, hôm nay chúng tôi đến đây là vì họ, nhưng giờ không còn sớm nữa, chúng tôi định ở lại trong thôn một đêm, chỗ các ông có thể sắp xếp chỗ nào chứa được nhiều người như chúng tôi không?”

Triệu Hà nhìn đoàn xe phía sau lưng Phương Lỗ một cách khó xử.

Mặc dù ông ta không nhìn thấy hết tất cả mọi người, nhưng cảm giác người tới đây không ít, nói thẳng ra, ông ta không muốn sắp xếp.

Không muốn sắp xếp một chút nào.

Nhưng Phương Lỗ là cục trưởng đồn công an huyện, là một lãnh đạo cùng cấp bậc với Triệu Tài, ông ta không thể gây sự, trong lúc bất lực, Triệu Hà chỉ có thể dè dặt nói: “Đồng chí cục trưởng, lần này chúng tôi không có chỗ cho trăm người như vậy, nếu các đồng chí không chê, tôi có thể nhường chỗ các thanh niên tri thức cho.”

Triệu Hà nói xong cảm thấy có hơi khác khác, giải thích nói: “Chỗ chúng tôi có hai chỗ ở của thanh niên tri thức, cũng khá lớn, nếu chen chúc một tý, có thể ở được hơn trăm người, chỉ là giường thì không có nhiều như vậy.”

“Vậy các thanh niên tri thức thì sao?”

Phương Lỗ không muốn như tu hú chiếm chỗ.

“Thanh niên tri thức ở chỗ chúng tôi không nhiều, cứ ở một chỗ của các thanh niên tri thức đi, bọn họ ít người, có thể chia ra ở trong nhà người dân một đêm.” Triệu Hà nói rất rõ ràng, ông ta chỉ định cho Phương Lỗ ở một đêm.

“Vậy được, cứ như vậy đi.”

Phương Lỗ thấy các thanh niên tri thức của thôn Đoàn Kết có chỗ ở vào buổi tối, lập tức đồng ý đề nghị của Triệu Hà.

Dù sao anh ấy cũng không định ở thôn Đoàn Kết quá lâu, anh ấy đã đảm bảo với lãnh đạo rằng, ba ngày sau sẽ kết án, mắt thấy đã tới buổi chiều, chỉ vài giờ nữa trời sẽ tối và bắt đầu ngày mai.

“Cái đó… Đồng chí cục trưởng, bây giờ còn chưa vào xuân, lương thực trong mỗi nhà của chúng tôi cũng có hơi ít, bữa tối nay…” Triệu Hà thật sự không muốn chuẩn bị lương thực cho đám người Phương Lỗ.

Hơn một trăm người, đều là những người đàn ông trai tráng, một bữa cơm tiêu hao không ít, thôn bọn họ chỉ còn chút đồ như thế thôi, cũng không muốn cho lương thực một cách uổng công.

Chủ yếu là ông ta vẫn chưa rõ rốt cuộc nhóm người Phương Lỗ đến đây làm gì.

Phương Lỗ vừa nghe Triệu Hà nói đã biết đối phương đang lo cái gì, tỏ thái độ nói: “Đồng chí Triệu Hà, ông yên tâm, chúng tôi đều có mang lương thực, bữa ăn không cần thôn các ông lo đâu.”

“Đồng chí cục trưởng, vậy thật sự có lỗi quá, phiền các đồng chí tự chuẩn bị lương thực rồi, xin lỗi, xin lỗi.”

Triệu Hà nhịn cơn co giật phía sau gáy rồi nói.

Bình Luận (0)
Comment