“Trưởng thôn, nếu bị mấy người công an đó tìm thấy người, chúng ta chính là giam giữ trái phép, phạm tội đó, chúng ta sẽ bị bắt, biết đâu còn bị xử bắn nữa.” Mặt của một người dân quân đã vô cùng khó coi.
“Chuyện đã làm rồi thì đừng hối hận, các người đợi tôi nghĩ cách đã.”
Đầu Triệu Hà càng đau hơn, nhịn không được mà xoa xoa sau gáy.
Cục u vô cùng to.
“Ui…” Lực mà Triệu Hà xoa sau gáy đã nhẹ lắm rồi, nhưng vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt.
“Trưởng thôn, cục u còn to hơn quả trứng nữa, hình như đang chảy máu, hay là về thoa chút thuốc đi.” Bởi vì tiếng kêu thảm của Triệu Hà làm cho ba người dân quân vội vàng nhìn sau gáy của ông ta một cái.
Sau khi cởi mũ ra thì thấy phần gáy thực sự đã u một cục lớn.
“Mẹ nó!”
Triệu Hà lúc này đã đi xa khỏi đám người Phương Lỗ, nhịn không được lập tức hung hăng mắng thành tiếng.
“Là ai mà lại nuôi sói con chứ, đợi đó, ông đây nhất định đánh chết con sói con đó.” Triệu Hà hung dữ chửi rủa, sự thù hằn của ông ta với sói con vô cùng lớn, cũng có ý kiến với Tần Thanh Man không ít.
Ông ta định tìm cơ hội thử thăm dò xem Tần Thanh Man là ai, đợi sau khi tiễn mấy người Phương Lỗ đi thì đến mách lẻo với Triệu Tài.
Nhan sắc của Tần Thanh Man khiến ông ta phải nghĩ đến việc đối xử với cô thế nào.
Mấy người dân quân thấy Triệu Hà tức giận, bọn họ cũng tức giận, nếu không phải sói con va phải Triệu Hà, mấy người bọn họ cũng sẽ không bị ngã xoa xoa cánh tay, cánh chân của mình, mặt mày mấy người họ cũng không tốt là mấy.
“Lát nữa tôi đi sắp xếp mấy chỗ ở của thanh niên tri thức, các người ai đến nhà bà cụ đi.”
Trong cơn buốt giá, Triệu Hà hồi phục lại lý trí.
“Chú, gì vậy, có chuyện gì sao?” Người dân quân đang nói lúc này tên là Triệu Cường Sinh, cậu ta là cháu trai của Triệu Hà, bình thường cũng gọi Triệu Hà là trưởng thôn như người khác, chỉ có lúc như này thế này mới đổi cách xưng hô.
“Các người còn nhớ tối qua ba người đến hỏi thăm chúng ta chuyện gì không?”
Triệu Hà khẽ hỏi.
“Hỏi thăm chuyện của ông Tư.” Triệu Cường Sinh trả lời.
“Chú nghi người ở đồn công an đến cũng là vì chuyện này.” Lông mày Triệu Hà cau hẳn lại, sở dĩ tối qua bọn họ bắt người là vì ba người đó đã hỏi thăm chuyện không nên hỏi.
Mới bắt người một ngày, hôm nay đã nhiều người đến thôn như vậy, hình như có gì đó không đúng.
“Chú, có phải chú Triệu Tài xảy ra chuyện gì rồi không?” Trong lòng Triệu Cường Sinh cũng có nghi ngờ.
“Trưởng thôn, không phải chứ, chú Triệu Tài là lãnh đạo của ủy ban cách mạng, cả một huyện đều do chú Triệu Tài phụ trách, ai dám động vào chú ấy, tuyệt đối chú Triệu Tài không xảy ra chuyện đâu.” Có một người dân quân không tin lời Triệu Cường Sinh nói lắm.
“Chuyện này không tiện nói, nếu không tại sao chú Tư qua đời nhiều năm như vậy rồi mà còn có người đến hỏi chuyện, lẽ nào có người muốn lợi dụng chú Tư để hại anh Tài chăng?” Triệu Hà cũng tự mình đoán mò.
“Chú, lát nữa chúng ta cử người đi lên huyện gặp chú Triệu Tài, nói toàn bộ chuyện trong thôn cho chú ấy biết.” Có người dân quân đề nghị với Triệu Hà.
“Kiết Tể, chuyện này cậu đi làm đi.” Triệu Hà dặn dò người dân quân.
“Trưởng thôn, ông yên tâm, nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Người dân quân tên là Kiết Tể gật đầu, thậm chí còn lén quay đầu lại nhìn về phía cửa thôn đã không thể nhìn thấy từ lâu, vừa quay đầu lại, cậu ta lập tức nhìn thấy công an Tiểu Trâu.
“Trưởng thôn, bọn họ vẫn đi theo.”
Kiết Tể báo cáo.
“Theo thì theo, chỉ cần các cậu đừng để lọt kẽ hở là được, chỗ chúng ta nhốt người cũng tương đối kín đáo, bọn họ không tìm ra đâu.” Triệu Hà vẫn có chút tự tin.
“Biết rồi, trưởng thôn.”
Mấy người dân quân đồng loạt gật đầu.
Đúng lúc mấy người họ đi đến một con đường mòn, một đường là chỗ ở của thanh niên tri thức, một đường là đến nhà bà cụ Triệu.
Cũng chính là nhà của Triệu Tài.
Mẹ của Triệu Tài lớn tuổi, mọi người trong thôn đều gọi một tiếng tôn trọng là bà cụ.
“Chú, cháu đi tìm bà cụ đây.” Triệu Cường Sinh thấy giọng nói một câu rồi xoay về hướng đường nhà của Triệu Tài.
Triệu Hà cũng dẫn theo mấy người dân quân đi đến chỗ ở của thanh niên tri thức.
Nếu ông ta đã hứa tìm chỗ ở cho nhóm người Phương Lỗ, vậy ông ta nhất định làm được.
Phía sau, sắc mặt của Tiểu Trâu và hai người công an trở nên nghiêm túc: “Đồng chí Trâu, bọn họ tách ra rồi.”
“Tiểu Phạm, cậu đi theo đi, xem người đó đi đâu, gặp ai, nói cái gì, nếu thấy có gì không đúng, lập tức về báo với cục trưởng.” Tiểu Trâu chọn cách chia lính ra hai đường.
“Được.”
Người công an tên là Tiểu Phạm lập tức đi theo Triệu Cường Sinh.