Cứ như vậy, cho dù là nhóm người Triệu Hà đi trước, hay là nhóm người Tiểu Trâu đi phía sau cũng vô cùng cảnh giác và căng thẳng.
Hình như chuyện không đơn giản.
Triệu Hà không chậm trễ thời gian, đến chỗ ở của thanh niên tri thức rồi nói rõ với các thanh niên tri thức là đồn công an cần mượn chỗ ở của thanh niên tri thức dùng, lúc Kiết Tể và ông ta nói với các thanh niên tri thức thì đã lo liệu với những hộ gia đình xung quanh xong rồi.
Các thanh niên tri thức nghe công an muốn mượn chỗ ở của thanh niên tri thức, lập tức thu dọn đồ đạc chuyển đến những hộ gia đình xung quanh chỗ ở của thanh niên tri thức.
Chuyện như thế này không phải lần đầu xảy ra, bọn họ đã có kinh nghiệm rồi.
Sau nửa tiếng, đích thân Triệu Hà dẫn nhóm người Phương Lỗ đến chỗ ở của thanh niên tri thức.
Xe không vào được thôn thì bắt buộc phải có quân nhân ở lại giữ.
Không phải toàn bộ người đều đến chỗ ở của thanh niên tri thức với Phương Lỗ, toàn bộ công an đều đi theo Phương Lỗ đến chỗ ở của thanh niên tri thức, về phía quân nhân bên này, Viên Hướng Dương lệnh một đội phòng vệ ở đoàn xe và thôn Đoàn Kết, những người còn lại cũng đến chỗ ở của thanh niên tri thức.
Tối hôm nay ở chỗ bọn họ cực kỳ lạnh, lực lượng phòng thủ ở thôn Đoàn Kết phải thay ba ca, bốn ca, thậm chí là năm ca mới có thể trôi qua một đêm.
Tần Thanh Man và Sở Sở đi với Phương Lỗ.
Đội ngữ trừ Tần Thanh Man là nữ ra, còn có một nữ quân dân do Viên Hướng Dương đưa đến, gọi là Điền Thu Vân, nữ quân nhân trừ việc chịu trách nhiệm cứu thương ta, còn có thể bầu bạn với Tần Thanh Man.
Chỗ ở của thanh niên tri thức trong thôn Đoàn Kết, có hai chỗ tương đối cũng khá to, chen chúc một chút, mỗi chỗ ở của thanh niên tri thức cũng chứa được hơn năm mươi người.
Tần Thanh Man và Phương Lỗ ở một chỗ ở của thanh niên tri thức.
Viên Hướng Dương cũng dẫn theo Điền Thu Vân đến tụ họp lại.
Bộ công an, cán bộ công xã, quân đội, biểu thị cho ba lực lượng khác nhau.
Triệu Hà đẫn nhóm người Phương Lỗ đến chỗ ở của thanh niên tri thức, nói mấy câu rồi dẫn mấy người dân quân rời đi, cho dù ông ta rất muốn thăm dò mục đích thật sự của nhóm người Phương Lỗ, nhưng lúc này không tìm được thời cơ thích hợp, chỉ có thể tạm thời rời di.
“Thôn này có vấn đề.”
Tần Thanh Man ngồi bên cạnh lò sưởi, nói một câu.
Người nhiều, chỗ ở của thanh niên tri thức không chỉ được mọi người mau chóng quét dọn, mà ngay cả lò sưởi cũng được đốt lên, trời dần về đêm, lửa càng không được tắt.
“Tôi nghi ba đồng chí Hồng Vệ Quốc xảy ra chuyện rồi.” Sắc mặt Phương Lỗ cũng rất nghiêm trọng, lúc này anh ấy cũng ngồi bên cạnh Tần Thanh Man.
Trong chỗ ở của thanh niên tri thức này chỉ có một lò sưởi, lúc này chỉ có ba người lớn vây quanh là anh ấy, Tần Thanh Man và Viên Hướng Dương.
Còn về sói con và Sở Sở thì đang chơi đùa trên giường.
Bình thường trẻ con sẽ ngủ trưa, nhưng hôm nay không ngủ, lúc này lại chơi đùa với sói con, dù sau đồ trên giường cũng đã được thay bằng túi ngủ quân đội đơn giản, vô cùng sạch sẽ.
“Đúng rồi, đồng chí Tần, tại sao Đô Đô lại vồ Triệu Hà vậy, có phải Triệu Hà có vấn đề gì không? Nếu không tại sao Đô Đô không vồ người khác, chỉ vồ mỗi Triệu Hà?” Nói đến chuyện quan trọng, vẻ mặt của Viên Hướng Dương cũng nghiêm túc theo.
Sói con không biết nói chuyện, Tần Thanh Man cũng thật sự không biết tại sao sói con lại vồ Triệu Hà.
Nhưng sói con là do cô nuôi lớn, ít nhiều gì cũng biết được chút tính cách của sói con.
“Triệu Hà này có máu mủ với Triệu Tài, gần như là anh em, mặt mũi cũng giống, hôm qua Triệu Tài gây chuyện với Đô Đô, hôm nay Đô Đô vồ Triệu Hà có lẽ là tưởng Triệu Hà là Triệu Tài rồi, nhưng phát hiện nhận nhầm người nên mới không xuống tay.”
Tần Thanh Man nói ra suy đoán của mình.
Nếu Triệu Hà là Triệu Tài, sói con tuyệt đối sẽ không nể tình, tuyệt đối sẽ giơ vuốt sắc nhọn cào vào những chỗ yếu yếu như mắt, cổ, bởi vì sói con là động vật.
Khi tấn công nhất định sẽ chọn cách kết liễu ngay.
“Có khả năng lắm, tôi cũng thấy mặt mũi Triệu Hà này khá giống Triệu Tài.” Phương Lỗ cảm thấy suy đoán của rất có khả năng.
“Còn có một khả năng là trên người Triệu Hà có mùi gì đó khiến Đô Đô nảy sinh hiểm lầm.” Tần Thanh Man nhớ đến miếng vàng trên người Triệu Tài.
“Cái này à?”
Phương Lỗ túi vàng trong túi chứng cứ ra.