Lời này của Tần Thanh Man không chỉ vì để cứu người, vẫn phải làm rõ dưới giếng còn có gì, trong nhà mà sửa cái giếng khô làm gì, nhìn thế nào cũng có vấn đề.
“Mau… Mau cứu người.” Lúc này người dân trong thôn cũng đến cả rồi, mọi người đều nhìn thấy hình dạng thảm hại của Đầu Trọc.
Bọn họ đến hơi muộn, không biết Đầu Trọc bị sói con đẩy xuống giếng.
“Cây thang, ai tìm cây thang dài đến đây.”
“Dùng dây thừng cũng được.”
“Không được, dây thừng có thể xuống giếng được, nhưng cứu người thì không có tác dụng đâu.”
Các thôn dân bàn tán xôn xao cả lên, bọn họ bận cứu người, không có ai chỉ trích mấy người ngoài như Tần Thanh Man đột nhập vào nhà ở, chủ yếu là vì trang phục công an trên người Phương Lỗ và trang phục quân nhân trên người Viên Hướng Dương bọn họ vẫn có hiệu quả uy hiếp.
“Tôi xuống giếng xem thử.” Viên Hướng Dương thấp giọng nói với Phương Lỗ và Tần Thanh Man một câu rồi nhảy thẳng xuống giếng.
Anh ấy đi thăm dò trước, còn về dây thừng hay là cây thang, vì các thôn dân quá nhiệt tình nên để bọn họ xử lý.
“A…”
Tư thế và động tác nhảy xuống giếng của Viên Hướng Dương quả thực quá dứt khoát, lập tức khiến cho những người ở hiện trường kinh hãi.
Tần Thanh Man cũng không ngờ Viên Hướng Dương nói nhảy là nhảy xuống giếng ngay lập tức.
Nhảy vô cùng dứt khoát.
Lúc choàng tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của Viên Hướng Dương đâu rồi, tất cả mọi người đều tiến đến bên giếng, muốn nhìn rõ tình hình ở dưới giếng.
“Tụ tập ở đây làm cá gì, tránh ra, mau tránh ra.”
Tần Thanh Man và Phương Lỗ còn chưa nhìn rõ tình hình ở dưới giếng, đột nhiên giọng của Triệu Hà vang lên từ phía sau, quay đầu lại, bọn họ đã nhìn thấy Triệu Hà dẫn theo mười mấy người dân quân tiến vào.
Lúc này mặt Triệu Hà đã không thể nói là khó coi, mà là rất hung dữ.
Lập tức Tần Thanh Man đã đoán được có gì ở dưới giếng, vội vàng kéo Phương Lỗ lùi ra sau mấy bước, tránh khơi dậy sự tức giận của Triệu Hà.
“Trưởng thôn, ông đến rồi, tốt quá, mau cứu Phi Bằng, anh ta rơi xuống giếng rồi.”
Thôn dân đều muốn cứu người, cũng không ai nói đến chuyện người quân nhân Viên Hướng Dương này nhảy xuống giếng ra trước.
“Các người mau về hết đi, chuyện để tôi xử lý, nhiều người bao quanh ở đây như vậy làm gì chứ, các người không biết tinh thần Triệu Phi Bằng có vấn đề sao, nếu thực sự làm người ta bị thương, cũng bị thương nhẹ thôi.” Cho dù người Triệu Hà trách cứ là thôn dân, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Tần Thanh Man và Phương Lỗ.
“Trưởng thôn, trong giếng…”
Có thôn dân muốn nói chuyện Viên Hướng Dương nhảy vào giếng cho Triệu Hà biết.
“Tôi biết rồi, chúng ta không cần lo, trời lạnh, về cả đi, chúng tôi sẽ cứu Phi Bằng ra, tinh thần anh ta không ổn định, nhìn thấy nhiều người như vậy sẽ làm anh ta kích động, tránh việc sau này anh ta thấy người lại tấn công.”
Triệu Hà khuyên mọi người mau mau rời đi.
“Không phải, trưởng thôn, có quân nhân đã nhảy vào trong giếng để cứu người rồi, chúng ta mau chóng đi tìm cái thang cây thang đi, không có cây thang, đồng chí quân nhân không có cách nào cứu Phi Bằng ra.” Cuối cùng thôn dân cũng nói ra điều quan trọng nhất.
“Cậu nói cái gì?”
Đột nhiên mặt Triệu Hà trắng bệch, vội vàng nhào về phía miệng giếng xem thử.
Lúc này Tần Thanh Man và Phương Lỗ đã đưa người của mình ra xa khỏi miệng giếng, lúc này cho dù là công an hay là quân nhân cũng bảo vệ Tần Thanh Man ở chính giữa đội hình.
Bọn họ cảm nhận thấy có gì đó không đúng.
Hiện trường đột nhiên trở nên im lặng vì thái độ thay đổi của Triệu Hà.
Thôn dân nhìn Triệu Hà một cách khó hiểu, Triệu Hà dẫn mấy người dân quân dần dần di chuyển, bao vây xung quanh mấy người Phương Lỗ, lần này bọn họ cũng mang theo cả súng, có thể nói tình hình hiện trường hết sức căng thẳng.
“Triệu Hà, ông có ý gì?”
Phương Lỗ cảm nhận được sự nguy hiểm, lập tức lớn tiếng chất vấn.
“Đồng chí cục trưởng, tôi không có ý gì cả, chỉ là tôi…” Triệu Hà cố gắng nghĩ cách làm sao tìm cái cớ.
“Triệu Hà, ông định tạo phản, đối đầu với tổ chức à?” Tần Thanh Man không đợi Triệu Hà tìm được lý do, trực tiếp thốt ra một câu làm người ta kinh sợ.
Câu này không chỉ làm Triệu Hà và mười mấy người dân quân kinh hãi, cũng làm kinh hãi nhóm người chưa rời đi, mà đến cả đám nhóc Triệu Chân cũng rất sợ, ai ai cũng há mồm trợn mắt nhìn về phía Triệu Hà và mười mấy người dân quân.
“Tôi không có!”
Triệu Hà sao dám thừa nhận sự chỉ trích như thế này, hầu như lên tiếng phủ định trong vô thức.
“Ông không có lí do gì để dân quân bao vây chúng tôi, chúng tôi là người của đồn công an và quân đội, dân quân tự ý chĩa súng, bao vây chúng tôi chính là đối đầu với tổ chức, đối đầu với quốc gia, cho dù chuyện này ở thời cổ đại hay hiện đại, cũng là trọng tội, sẽ bị xử bắn.”
Tần Thanh Man lớn tiếng dọa người.
Cô muốn phá bỏ liên minh của Triệu Hà trong thời gian ngắn nhất, cô muốn để tất cả mọi người biết hậu quả của việc phạm tội là thế nào.