Một câu xử bắn của Tần Thanh Man đã kiểm soát được tất cả mọi người ở đó, Phương Lỗ và những người bảo vệ bên cạnh Tần Thanh Man không chỉ để ý những người ở đó, mà còn để ý đến động tĩnh bên ngoài cửa.
Lúc này có không ít công an và quân nhân đang kiểm tra tình hình trong thôn Đoàn Kết, chỉ cần những người này phát hiện tình hình ở đây không ổn, nhất định sẽ đến chi viện trong thời gian sớm nhất.
“Cô nói bậy, tôi chỉ định mời mọi người vào nhà bên cạnh ngồi, sao lại thành đối đầu với tổ chức, đối đầu với quốc gia rồi, đừng ngậm máu phun người, thôn Đoàn Kết chúng tôi là thôn tôn trọng luật pháp nhất đó.”
Triệu Hà giật mình.
Ông ta biết có rất nhiều công an và quân nhân đến đây mang theo súng, nhiều người như vậy, bọn họ hoàn toàn không thể bắt hết tất cả, cũng không thể giết người.
Giết công an và quân nhân không phải là tội mà ai cũng có thể gánh nổi.
Tần Thanh Man thấy lời nói của mình kiểm soát được Triệu Hà, bàn tay khẽ nắm chặt mới thả lỏng một chút, sau đó nói với tất cả mọi người: “Các đồng chí, chúng tôi là công an của đồn công an huyện, còn có quân nhân của quân đội XXX, lần này chúng tôi đến thôn Đoàn Kết làm nhiệm vụ, mong mọi người phối hợp.”
Nói đến đây, ánh mắt của cô lướt nhìn mấy người dân quân trong thôn Đoàn Kết.
Bây giờ nguy hiểm nhất là những người dân quân mang theo súng ống, nhất định phải tước được súng trong tat những người này trong thời gian sớm nhất, chỉ có kiểm soát được súng mới không xảy ra bất kỳ sự cố nào.
“Các dân quân của thôn Đoàn Kết, bây giờ tôi ra lệnh cho các anh bỏ súng xuống.”
Tần Thanh Man nói xong những lời này thì dùng tay kéo chặt vạt áo của Phương Lỗ, với thân phận của Phương Lỗ mà nói thì lời nói ra sẽ có thể khiến mọi người cảm thấy có trọng lượng hơn, vừa rồi cô chỉ là thấy tình hình nguy cấp nên mới bất đắc dĩ mà thôi.
Phương Lỗ hiểu ý của Tần Thanh Man, tiến lên trước mặt đội ngũ một bước, nhìn mấy người dân quân một cách nghiêm túc, giọng uy lực nói: “Các đồng chí dân quân, tôi là cục trưởng đồn công an huyện, Phương Lỗ, mọi người nghe tôi nói, để không dẫn đến hiểu lầm, mời mọi người bỏ súng xuống, đây là mệnh lệnh.”
Những người dân quân nhìn qua nhìn lại, cuối cùng ánh mắt đều dừng lại trên gương mặt Triệu Hà.
Các cơ trên mặt Triệu Hà không ngừng co giật, trong lòng ông ta vô cùng khó chịu, bởi vì ông ta còn chưa nghĩ được cách để xử lý tình huống này thế nào.
Tiến một bước thì không thể quay lại được, lùi một bước thì khoảng cách đến với cái chết của ông ta không xa.
Nếu không thì…
“Các đồng chí, tôi là cán bộ công xã, mọi người nghe tôi nói một câu, theo lệnh và pháp luật nước ta, dân quân cũng là quân, nhất định phải nghe theo mệnh lệnh cấp trên, kháng lệnh không chỉ là làm trái kỷ luật, cũng là quân đảo chính, phản quốc, tội này đừng nói đến các anh, mà ngay cả con cháu đời sau của các anh cũng không gánh nổi.”
Tần Thanh Man luôn để ý đến Triệu Hà, nhìn ra tâm trạng Triệu Hà không đúng lắm, để tránh Triệu Hà tức nước vỡ bờ nên phải làm rõ thân phận của mình ngay.
Đương nhiên, cô không nói mình là cán bộ của công xã Hồng Kỳ.
Công xã Hồng Kỳ và công xã Nam Trấn là hai đơn vị hành chính hoàn toàn khác nhau, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Nhưng những người dân không biết những điều này.
Nghe nói Tần Thanh Man là cán bộ công xã, người nào người nấy cũng nhìn Tần Thanh Man với ánh mắt sùng bái.
“Các đồng chí dân quân, tôi hy vọng các anh có thể nghe theo mệnh lệnh, cũng hy vọng các anh vì con cháu đời sau mà suy nghĩ về hậu quả thật kỹ, đừng đi lầm đường.”
Tần Thanh Man thấy dân quân không “nộp vũ khí đầu hàng” trước thân phận của Phương Lỗ, cô lập tức lợi dụng thân phận cán bộ công xã của mình để đánh đòn tâm lý: “Các đồng chí, tội danh phản bội lại tổ chức, phản bội lại quân đội so với tội danh giết người còn nghiêm trọng hơn.”
Mười mấy người dân quân nghe đến đây, tay cầm súng không khỏi trở nên run rẩy.
Bọn họ chỉ là dân quân thông thường, trình độ văn hóa không cao, mặc dù từng học qua một vài kỷ luật của tổ chức, nhưng bình thường Triệu Hà tẩy não bọn họ hơi nhiều, cộng thêm vào việc ai ai cũng tin tưởng vào quyền lực của Triệu Tài ở ủy ban cách mạng cấp huyện, làm chuyện gì cũng một lòng nghe theo sự sai khiến của Triệu Hà.
Nói câu hơi khó nghe, dân quân của thôn Đoàn Kết không khác gì với quân lính riêng của Triệu Hà cả.
Lúc này nghe giọng điệu vô cùng thẳng thắn của Tần Thanh Man, những người dân quân mới khơi dậy tính nghiêm trọng của kỷ luật.