Tần Thanh Man để ý tâm trạng của những người dân quân ở đó, thấy không ít sự đấu tranh xuất hiện trên mặt những người đó, cô vội vàng nói lần nữa: “Các đồng chí, người nào vi phạm pháp luật thì người đó phải đền tội, nhưng nếu phạm phải tội phản bội tổ chức và quốc gia, vậy đó không chỉ có một người, mà là cả gia đình, cháu chắt cháu chắt cũng phải đền tội.”
“Không thể nào, cô đừng nói bậy, hù dọa chúng tôi.”
Triệu Cường Sinh là cháu trai ruột của Triệu Hà, cũng là một trong những người dân quân, cậu ta cảm thấy tâm trạng của người dân quân kế bên không ổn định, không khỏi bác bỏ Tần Thanh Man một câu.
“Dọa? Hừ…”
Tần Thanh Man chỉ sợ những người dân quân này đồng lòng, nghe lời phản bác của Triệu Cường Sinh, nói đúng tim đen của cô: “Tôi là cán bộ công xã, tôi là nhân viên được đăng ký công tác của quốc gia, tuyệt đối không nói dối nửa lời.”
“Đúng, cô ấy là cán bộ công xã, cán bộ công xã sao có thể nói dối được.”
“Tôi… Tôi nghe nói tội danh phản bội tổ chức và quốc gia vô cùng nặng, không chỉ đầu sỏ bị xử bắn, còn liên lụy con cháu đời sau, mà con cháu đời sau cũng bởi vì vậy mà bị đưa vào trại giáo dưỡng để lao động cải tạo, thậm chí sẽ bị ngồi tù.”
“Đúng đó, tôi nhớ nhà vợ tôi có người phạm tội phản bội lại tổ chức, cả nhà đều bị đưa vào trại giáo dưỡng, làm những công việc bẩn thỉu nhất, mệt nhọc nhất, tiền công lại ít nhất, không được ăn no ngày nào chứ đừng nói đến ăn no mặc ấm, cũng không biết cả nhà đã ở trong đó được bao năm rồi nữa.”
“Phản bội tổ chức và quốc gia không phải tương đương với những người địa chủ giàu có chèn ép nông dân sao, những người đó là đối tượng mà người người đều muốn đuổi đánh ngày xưa.”
“Nghe nói những người đời sau của những người địa chủ giàu đó không một ai sống yên ổn.”
Triệu Cường Sinh còn chưa kịp phản bác lại lời của Tần Thanh Man, lập tức những người thôn dân xung quanh đang quan sát bắt đầu xì xào, ánh mắt mọi người nhìn mười mấy người dân quân cũng mang theo sự kỳ lạ.
Những người dân quân có thể trở thành dân quân có liên hệ mật thiết với Triệu Hà, bình thường cũng là đối tượng ngưỡng mộ của mọi người, lúc này ánh nhìn của thôn dân đột nhiên không còn ngưỡng mộ nữa.
Bởi vì chỉ cần nhớ đến kết cục của những người địa chủ ngày xưa thế nào, khiến mọi người hận không thể phân rõ quan hệ ngay lập tức.
Tần Thanh Man cũng không ngờ các thôn dân lại ấn tượng như vậy, thấy mọi người nói lời mình muốn nói ra, cô lại bồi thêm một câu: “Bà con nói vô cùng đúng, tôi muốn bổ sung thêm một chút, đó chính là chỉ cần đi sai một bước, thì không thể quay đầu lại được nữa, cũng sẽ không vì những người chúng tôi có an toàn hay không mà thay đổi.”
“Lời này của cô có ý gì?”
Mặt Triệu Cường Sinh tối đen hoàn toàn, nhịp tim đập vô cùng nhanh.
Lời vừa rồi của thôn dân, cậu ta nghe hiểu hết, chỉ cần vừa nghĩ đến kết cục của những người địa chủ, tay đang cầm súng của cậu ta càng run rẩy hơn.
“Các đồng chí, mọi người nhìn kỹ quần áo trên người chúng tôi đi.”
Tần Thanh Man nhìn mọi người với ánh mắt trong veo, vừa chỉ Phương Lỗ, vừa nói: “Đây là đồng phục công an, cả nước trừ người công an có thể mặc ra, bất cứ ai mặc cũng là trái pháp luật, thế nên thân phận của đồng chí Phương Lỗ không thể là giả.”
Nói xong, cô lại chỉ người quân nhân bên cạnh, nói: “Đây là bộ đồ của quân nhân quốc gia chúng ta mặc, bọn họ canh nhà giữ nước, là người đáng tôn trọng nhất vì luôn là người lao đầu vào nguy hiểm đầu tiên.”
Ánh mắt của mọi người luôn di chuyển theo hướng tay của Tần Thanh Man, với lời nói của Tần Thanh Man, biểu cảm trên mặt mọi người cũng trở nên đa dạng.
“Tôi là cán bộ công xã, chúng tôi không có đồng phục chuyên môn, nhưng tôi có thể thề với trời, chuyện tôi là cán bộ công xã tuyệt đối không phải là giả.” Cuối cùng Tần Thanh Man chỉ tay vào mình rồi giới thiệu.
Phương Lỗ luôn để ý biểu cảm của mọi người, thấy lời nói của Tần Thanh Man khiến khá nhiều dân quân xuất hiện sự đấu tranh trên gương mặt, nói lời đảm bảo một cách dứt khoát: “Các đồng chí, bất kỳ tội danh nào cũng sẽ phân rõ chủ mưu và đồng phạm, nếu các anh là đồng phạm bị lừa, đương nhiên tội danh sẽ nhẹ hơn, quốc gia sẽ đưa ra mức án thích đáng.”
“Đừng nghe bọn họ nói bậy, nghe thì có vẻ êm tai, nhưng khi chúng ta bỏ súng xuống thật, thì chuyện sẽ không do chúng ta làm chủ nữa đâu.” Triệu Cường Sinh không cam tâm bỏ súng đầu hàng, không khỏi cổ động dân quân tại hiện trường.
“Tôi đếm đến mười, nếu không bỏ súng xuống, các anh sẽ phạm tội phản bội tổ chức và quốc gia.” Tần Thanh Man đưa cho dân quân thông điệp cuối cùng, đồng thời cũng tranh đấu thời gian để đợi chi viện của chính bọn họ.
Không có mười tiếng đếm này, Triệu Hà có thể nổ súng hoặc bắt bọn họ làm con tin bất kỳ lúc nào, nhưng có mười tiếng đếm này rồi, ngược lại sẽ làm trói buộc lương tâm của những người này.
“Một…”
Giọng Tần Thanh Man trong trẻo mà nghiêm khắc vang lên ở hiện trường.
Hiện trường cũng bởi vì câu này của Tần Thanh Man mà vô cùng căng thẳng, tinh thần của tất cả mọi người cũng bị kéo căng.