Trong lòng của mỗi người dân quân cũng có sự đấu tranh rất kịch liệt.
“Bỏ súng xuống, đây là mệnh lệnh, cũng chính là cơ hội cuối cùng của các anh.” Phương Lỗ thấy Tần Thanh Man kiểm soát được hiện trường, cũng phối hợp theo.
Làm sao đây?
Lúc này ánh mắt của các dân quân không nhìn Triệu Hà nữa, cũng không nhìn Triệu Cường Sinh nữa, mà nhìn về những người bạn có mối quan hệ tương đối tốt với mình, ai cũng đợi người đầu tiên đưa ra quyết định.
“Ba…”
Ánh mắt Tần Thanh Man vẫn đang lưu ý để những người có mặt ở đó, tiếng đếm không quá nhanh cũng không quá chậm.
“Các đồng chí, miệng súng của các anh vẫn chưa nhắm vào chúng tôi, chứng tỏ các anh vẫn chưa phản bội thật sự, mau bỏ súng xuống đi, bỏ súng xuống mới là lối ra cuối cùng của các anh, tôi tin các anh cũng biết, chúng tôi đến đây cũng không chỉ có bấy nhiêu người, bây giờ cả thôn này đang nằm trong sự kiểm soát của chúng tôi, cho dù các anh có khống chế được chúng tôi thì có ích gì chứ, lẽ nào có thể đối đầu với cả quốc gia sao?”
Phương Lỗ khuyên bảo hết lời với các dân quân.
“Quân đội XXX có hơn mười nghìn quân nhân, thôn Đoàn Kết các anh mới có mấy người, lẽ nào các người cho rằng có thể thoát khỏi sự truy nã của công an và quân đội à?” Cảnh vệ viên của Viên Hướng Dương cũng đúng lúc bồi thêm một câu.
Câu này không chỉ khiến những người dân quân ở hiện trường sợ hãi, mà đến các thôn dân cũng trở nên căng thẳng và sợ hãi theo.
Bọn họ là thôn dân bình thường, không làm chuyện gì trái với pháp luật, nếu là trưởng đồn công an huyện, cán bộ công xã, còn có mấy người quân nhân trong quân đội XXX xảy ra chuyện ở thôn bọn họ, thôn bọn họ cũng không thoát khỏi liên can.
“Bảy…”
Tiếng đếm bình tĩnh và ổn định của Tần Thanh Man lại lọt vào tai mọi người lần nữa.
Số đã đếm tới bảy, còn ba tiếng nữa, mà ba tiếng đếm này chỉ trôi qua trong một cái chớp mắt.
Cứ như vậy, không khí ở hiện trường càng trở nên căng thẳng đến cực độ.
Cuối cùng lúc này Triệu Hà cũng đưa ra quyết định.
Đánh cược, cược rằng Triệu Tài có thể xử lý chuyện khó nhằn này.
“Đúng rồi, Triệu Tài đã bị bắt, ông ta phạm tội vô cùng nặng, hy vọng không có ai bị dây vào.” Phương Lỗ nhìn ra sắc mặt Triệu Hà không đúng, lập tức nói ra thông tin khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Ngay khi Tần Thanh Man nghe thấy lời của Phương Lỗ nói thì biết chuyện đó sẽ xảy ra.
Cho dù Triệu Tài phạm phải tội gì đi nữa, thì quả thực ông ta đối xử với thôn dân trong thôn Đoàn Kết rất tốt, có thể nói người của thôn khác chịu đói chịu khát, nhưng người người nhà nhà ở thôn Đoàn Kết đều được ăn no mặc ấm.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây.
Các thôn dân có thể sợ công an, sợ quân nhân, nhưng bọn họ tuyệt đối cũng có dũng cảm để bảo vệ lợi ích của chính mình.
Triệu Hà là em họ của Triệu Tài, nhất định dính líu rất nhiều vào chuyện này, vừa rồi cứ do dự không thôi, bây giờ biết tin Triệu Tài bị bắt, rơi vào tuyệt vọng, ông ta nhất định sẽ phản kháng.
Tội Triệu Tài phạm phải là tội chết, còn Triệu Hà chưa chắc phạm tội tử hình.
Sao cũng chết, Triệu Tài nhất định cũng không quan tâm nữa.
“Quỳ xuống.” Lúc Tần Thanh Man nói câu này xong, lập tức bế Sở Sở để xuống đất, lúc này cô hoàn toàn không quan tâm đến người khác, cô chỉ có thể đủ sức để cho mình và Sở Sở không trở thành gánh nặng.
“Đoàng…”
Tiếng súng vang lên một cách rõ ràng, đạn bắn sượt qua đầu của Tần Thanh Man.
Triệu Hà nổ súng rồi.
Nếu hỏi người ông ta hận nhất ở đây là ai, vậy đó nhất định là Tần Thanh Man.
Đầu tiên là sói con mà Tần Thanh Man nuôi đã làm ông ta bị thương, khiến ông ta nhục nhã, bây giờ lời nói của Tần Thanh Man lại làm lay động mấy người dân quân, Triệu Hà nhìn ra Tần Thanh Man là một mối họa, đương nhiên phải xử Tần Thanh Man trước tiên.
Thế nên phát súng đầu tiên Triệu Hà nhắm về phía Tần Thanh Man.
May mà khi Tần Thanh Man cảnh giác được nguy hiểm đã để Sở Sở xuống đất, mới tránh được viên đạn tử thần.
Sau tiếng súng của Triệu Hà, quân nhân trong thôn lập tức xông về phía căn nhà kiến trúc.
“Đoàng đoàng đoàng…” Triệu Hà ngã xuống.
Sau khi Triệu Hà nổ súng xong thì Viên Hướng Dương đã nổ phát súng thứ hai, vội chạy đến trước mặt mấy người quân nhân.
Lúc Tần Thanh Man bọn họ gặp nguy hiểm, Viên Hướng Dương nhảy xuống giếng đã cảm nhận được, anh ấy tạm thời không lo chuyện dưới giếng nữa, lập tức nghĩ cách bò lên giếng, với tư cách là quân nhân, anh ấy sẽ không bao giờ làm những chuyện mà bản thân chưa nắm chắc.
Xuống được thì lên được.
Viên Hướng Dương khó khăn trèo lên giếng thì thấy Triệu Hà rút súng nhắm về phía Tần Thanh Man rồi nổ súng.