Tần Thanh Man trầm ngâm: “Nếu như tâm thần của Triệu Phi Bằng có vấn đề, quả thật tiềng ồn ào của bọn nhỏ có khả năng sẽ kích thích thần kinh của anh ta, để bọn nhỏ tránh khỏi Triệu Phi Bằng là đúng.”
Cô là người tới từ đời sau, biết âm thanh ồn ào có thể kích thích người khác.
Nhưng Tần Thanh Man hoàn toàn không tin Triệu Phi Bằng không bị Triệu Tài lợi dụng, trong này nhất định còn có chuyện khác.
“Cục trưởng, hai vị đồng chí, bên dân binh cũng đã điều tra ra, bình thường bọn họ đều làm việc theo lời chỉ huy của Triệu Hà, bọn họ biết rất ít, trước mắt thì không có thông tin gì hữu dụng.”
Khi Tiểu Trâu nói ra câu này thì lông mày cũng nhíu lại.
“Đúng rồi, cục trưởng, hai vị đồng chí, theo sự dặn dò của dân quân, có dân quân tên là Kiết Tể đi ra khỏi thôn đi vào trong huyện để tìm Triệu Tài, chuẩn bị báo cáo tình hình cho chúng ta, tôi đoán người đó bị đồng chí bên ngoài bắt giữ.” Tiểu Trâu báo cáo tình hình bên dân quân.
“Nhất định bên dân quân có người biết chuyện Triệu Tài, quan trọng là điều tra Triệu Cường Sinh, cậu ta là cháu ruột của Triệu Hà.” Phương Lỗ ra lệnh cho Tiểu Trâu.
“Cục trưởng, đã điều tra ra một chuyện, đó chính là tình hình sau khi ba vị đồng chí Hồng Vệ Quốc đi vào thôn trong ngày hôm qua, chuyện của nhà Triệu Tài thì rất nhạy cảm ở trong thôn, có thôn dân báo cáo tình hình cho Triệu hà, Triệu Hà lập tức lừa mấy vị đồng chí Hồng Vệ Quốc đến nhà Triệu Phi Bằng rồi vây bắt, sau đó ném vào trong giếng cạn, về phần tại sao bắt người, các dân quân đều không biết, Triệu Hà ra lệnh thì bọn họ liền làm theo.”
“Tái thẩm.”
Phương Lỗ cũng không tin không điều tra ra bảo vật mất tích.
“Những dân quân này đều trẻ tuổi, có khả năng không biết chuyện của mười mấy năm trước, tôi thấy vẫn nên đến nói chuyện phiếm với nhiều người già trong thôn, hỏi thử mười mấy năm trước có tình huống bất thường nào, một đống bảo vật tới tận nửa tấn, cho dù Triệu Tài có thể che giấu thì cũng không có khả năng không để lọt dấu vết nào, bây giờ điều chúng ta cần phải làm là kiên nhẫn tìm kiếm chứng cứ và manh mối.”
Tần Thanh Man nhắc nhở một câu.
“Đồng chí Tần nói đúng, hôm nay mọi người vất vả thêm một chút, điều tra thêm manh mối.”
Phương Lỗ ra lệnh cho Tiểu Trâu.
“Cục trưởng, hai vị đồng chí, nếu chúng ta đã khống chế thôn này, tại sao không trực tiếp đào phần mộ của Triệu Lão Tứ, chúng ta lén đào mộ tuyệt đối sẽ không kinh động nhà họ Triệu trông thôn.” Tiểu Trâu có hơi nghi hoặc không hiểu.
Phương Lỗ nhìn về phía Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man âm thầm thở dài: “Dưới tình huống có tất cả chứng cứ vô cùng chính xác mới có thể đào mộ, nếu không chúng ta khác nhau với chính phủ trước giải phóng ở chỗ nào, nhân dân còn tín nhiệm chúng ta như thế nào?”
“Đào mộ không phải chuyện nhỏ, cho dù có thể lắp lại thì bùn đất cũ và mới cũng khác nhau, chúng ta là nhà nước bảo vệ lợi ích của nhân dân, đúng là không thể làm chuyện chém trước nói sau, vì nhân dân phục vụ không phải chỉ là một câu khẩu hiệu.”
Vẻ mặt của Viên Hướng Dương cũng rất nghiêm túc.
Ba người bọn họ coi như là lãnh đạo, làm lãnh đạo của các bộ phận hành chính thì đúng là phải cân nhắc vấn đề theo góc độ của nhân dân.
Tiểu Trâu thở dài.
“Đi xuống làm việc đi.” Phương Lỗ phất tay để Tiểu Trâu đi làm việc.
“Cục trưởng, cục trưởng, có biến.” Ngay khi Phương Lỗ và Tần Thanh Man với Viên Hướng Dương tiến hành phân tích thông tin đã biết ở trước mắt, Thang Hướng Vinh vội vàng chạy vào với vẻ mặt khẩn trương.
“Nói.”
Phương Lỗ uy nghiêm nhìn Thang Hướng Vinh.
“Cục trưởng, đồng chí Tần, đồng chí Viên, nhà Triệu Tài có biến, chúng tôi vốn định đi tới nhà Triệu Chân mời đồng chí Triệu Chính Nghiệp, kết quả đồng chí Triệu Chính Nghiệp được mời tới nhà Triệu Tài, chúng tôi chỉ có thể đi tới nhà Triệu Tài...”
Thang Hướng Vinh biết tình hình khẩn cấp nên chóng báo cáo tình hình từ đầu tới đuôi.
Bọn họ nghe xong, cho dù là Phương Lỗ, hay là Tần Thanh Man và Viên Hướng Dương thì da đầu đều run lên từng đợt.
“Hướng Dương, anh lập tức dẫn chiến sĩ sơ tán quần chúng trong thôn, nhất định phải bảo đảm mọi quần chúng đều rời khỏi làng Hữu Nghị.” Tần Thanh Man cũng không không kịp nhớ mình có vị trí thấp nhất trong ba người, lập tức ra lệnh.
Nếu như cô đoán không sai, có khả năng trong nhà Triệu Tài giấu một lượng lớn thuốc nổ
Triệu Tài đã dám bí mật nuốt và che giấu nửa tấn bảo vật của nhà Phương Hoành Bá, nhất định là người dám làm ra chuyện đáng sợ hơn.
“Tôi nhớ ra rồi, mấy năm trước, đội kiến trúc ở huyện bên cạnh bị mất một lượng thuốc nổ với số lượng cực kỳ lớn, vì để không làm quần chúng hoang mang nên chỉ lưu truyền trong ngành công an, mấy năm này thường xuyên điều tra, nhưng luôn không điều tra được.”
Bây giờ Phương Lỗ không chỉ có da đầu tê dại, mà ngay cả tấm lưng đều chảy đầy mồ hôi.