Chuyện này là chuyện năm năm trước, khi anh ấy còn chưa làm cục trưởng đồn công an huyện, anh ấy đi theo sư phụ của mình, cũng chính là cục trưởng đồn công an huyện đời trước, tham gia giải quyết vụ án này, bởi vì manh mối vô cùng ít ỏi, cộng thêm đúng lúc có phong trào, tất cả đều rối loạn.
Rối loạn đến mức bây giờ cũng chưa điều tra ra đống thuốc nổ đó.
Nếu như lúc trước thuốc nổ là bị Triệu Tài lén lấy, thì thật sự có khả năng không thể điều tra được.
Bởi vì Triệu Tài là lãnh đạo ủy ban cách mạng cấp huyện, ai có thể ngờ rằng ông ta có thể làm ra chuyện như vậy.
“Tôi sẽ lập tức thông báo cho quân đội để triệu tập quần chúng ra ngoài thôn.” Trên mặt Viên Hướng Dương cũng có mồ hôi chảy xuống.
Hôm nay bọn họ vào thôn cực kỳ phách lối, vừa nãy lại dùng súng bắn chết Triệu sông, không kinh động đến người nhà của Triệu Tài thì không có khả năng, có lẽ lúc này mọi người đã gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
“Tôi vừa mới tuồng ra tin Triệu Tài bị bắt.” Gương mặt của Phương Lỗ trắng bệch.
“Mọi người đừng hoảng hốt, tỉnh táo lại, chuyện Triệu Tài bị bắt còn bị phong tỏa trong ngôi nhà này, vừa nãy tất cả mọi người đều chưa từng rời đi, đồng chí Viên Hướng Dương mau sơ tán quần chúng, đồng chí Phương Lỗ đi với tôi tới nhà Triệu Tài, chúng ta nhất định phải ổn định người nhà Triệu Tài.”
Tần Thanh Man là người tỉnh táo lại đầu tiên.
Cô nhớ rõ Sở Sở cũng đi theo đám người Lưu Vũ tới đón Triệu Chính Nghiệp, bây giờ Sở Sở còn chưa quay lại, cũng đại diện cho việc Sở Sở cũng tới nhà Triệu Tài.
“Đồng chí Tần, một lát nữa hiện trường sẽ do cô chỉ huy, tôi phối hợp với cô.”
Phương Lỗ biết mình không có năng lực ổn định lòng dân, trực tiếp đưa quyền chỉ huy cho Tần Thanh Man.
“Đồng chí Phương Lỗ, vậy tôi sẽ không khách khí, anh mau chóng triệu tập công an ở đây, toàn bộ đi theo chúng ta.” Tần Thanh Man tự nhiên tiếp nhận quyền chỉ huy rồi đưa ra mệnh lệnh.
“Vâng.” Phương Lỗ lập tức nhận lệnh.
Bên Viên Hướng Dương cũng đã dẫn quân nhân tới trong nhà Triệu Phi Bằng nói rõ tình huống với người dân, sau đó dẫn theo một đám thôn dân lòng nóng như lửa đốt tới từng nhà nhà triệu tập quần chúng rời khỏi thôn.
Thôn dân khi nghe nói nhà Triệu Tài giấu một lượng thuốc nổ lớn thì đầu tiên đều tưởng rằng bọn họ đang nói đùa, nhưng vẻ mặt của quân nhân lại nói cho bọn họ biết là thật.
Hoàn toàn là sự thật.
Các thôn dân không kịp nghĩ nhiều, chạy ra ngoài với quân nhân minh tin tưởng, bắt đầu nhanh chóng rút lui theo thứ tự.
Lúc này Tần Thanh Man và một nhóm công an của Phương Lỗ vội vàng chạy tới nhà Triệu Tài.
Trên đường đi Thang Hướng Vinh lại lần nữa cẩn thận báo cáo.
Nghe nói sói con và Sở Sở là xông vào nhà Triệu Tài đầu tiên, khi đám người Lưu Vũ chạy đến thì không nhìn thấy sói con Sở Sở, nhưng Tần Thanh Man lại lộ ra vể mặt đăm chiêu, chỉ có cô mới biết được sói con khác với con sói bình thường nhiều đến mức nào.
“Đồng chí Tần, cô đừng lo lắng, nói không chừng đám Sở Sở đã chạy ra khỏi nhà Triệu Tài.”
Phương Lỗ chỉ có thể trấn an Tần Thanh Man như thế, nhưng anh ấy cũng biết đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nếu Sở Sở thật sự an toàn, nhất định sẽ đến tìm Tần Thanh Man ngay đầu tiên.
Thang Hướng Vinh nghe thấy câu nói của Phương Lỗ thì muốn mở miệng nói, cuối cùng lại ngậm miệng lại.
Cậu ta lo rằng Sở Sở đã bị người nhà họ Triệu bắt giữ, về phần sói con, có khả năng đã trốn ở đâu đó, hoặc là đang đi cứu Sở Sở.
Khi đám người Tần Thanh Man đuổi tới trước cửa nhà Triệu Tài thì trên trán vài công an của Lưu Vũ đều là mồ hôi lạnh, đều là công an, đương nhiên bọn họ biết vụ án mất lượng lớn thuốc nổ của huyện bên cạnh trong mấy năm đầu, liên kết chuyện này với tình hình nhà Triệu Tài hôm nay, vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng.
“Cục trưởng, đồng chí Tần.”
Lưu Vũ là người đầu tiên nhìn thấy Tần Thanh Man và Phương Lỗ, lập tức chạy tới.
“Chúng tôi đều biết tình hình cụ thể, các anh xử lý rất tốt, chuyện còn lại để chúng tôi xử lý.” Phương Lỗ ngăn Lưu Vũ mở miệng, anh ấy biết Lưu Vũ muốn nói gì.
Gương mặt vuông thô lỗ của Lưu Vũ có vẻ nặng nề, anh ấy lập tức biết Phương Lỗ cũng đoán được tình huống của nhà Triệu Tài.
“Các đồng chí, một lát nữa sau khi đi vào trong chúng ta có khả năng đứng trước tử vong, ai là người con trai độc nhất trong nhà thì lập tức rút lui theo nhân viên quân đội.” Tần Thanh Man không phóng thẳng vào nhà Triệu Tài, mà là nhẹ nhàng nói một câu như vậy trước khi vào nhà Triệu Tài.
Cho dù là thời đại chiến tranh hay là thời đại hòa bình, người lính và công an đều hi sinh nhiều nhất.
Câu nói của Tần Thanh Man khiến hiện trường yên tĩnh lại.
Công an đi theo sau lưng Tần Thanh Man ngoại trừ Trương Dũng phó đại đội trưởng tới đồn công an công xã thị trấn phía Nam làm việc, thì lần này tất cả công an tới từ đồn công an huyện đều đi theo.
“Đồng chí Tần Thanh Man, chúng tôi là công an vì nhân dân phục vụ, cô cũng không sợ nguy hiểm và hi sinh, thì chúng tôi càng không thể lùi bước khi vào trận đánh, xin cô cho chúng tôi kề vai chiến đấu với cô!” Tất cả công an đều hạ nói ra câu nói giản dị này.
Chỉ có công an tấn công, cũng không có công an lùi bước.