Nghe xong lời nhận xét của mọi người, mũi Tần Thanh Man đột nhiên trở nên vô cùng chua chát, khóe mắt cũng ướt nhòe, khi đối diện với sống chết trước mặt, chẳng có ai mà không sợ phải chết.
Biết rõ cửu tử nhất sinh mà không lùi bước, chẳng qua là trách nhiệm.
Là trách nhiệm của một người là công an.
Từ lúc mặc bộ quần áo này lên người, đã mang trên vai nghĩa vụ cùng trách nhiệm, cho nên bất cứ người nào có thể lùi bước, chỉ có công an là không thể lùi, cho nên trong đội ngũ cho dù có công an là con trai độc nhất trong nhà cũng không lùi bước.
“Các đồng chí, tôi không cách nào đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối của mọi người, tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ tận lực, tận lực bảo vệ sự an toàn của mọi người.”
Tần Thanh Man hít một hơi thật sâu rồi nói ra những lời này, cô không phải thần, đến bản thân mình còn không thể chắc chắn, càng không thể khoác lác.
“Cảm ơn cô, đồng chí Tần, thật ra cô có thể không cần mạo hiểm.”
Âm thanh của Phương Lỗ trầm thấp mà mang theo một chút bi tráng.
Đoán được nhà họ Triệu có thể tàng trữ lượng thuốc nổ lớn, anh ấy đã chuẩn bị để hy sinh, chỉ là làm liên lụy đến Tần Thanh Man, nhưng chuyến này lại không thể không có Tần Thanh Man.
Phương Lỗ biết bản thân không phải ứng cử viên sáng giá để đàm phán với người khác, vì sinh mạng của bao nhiêu công an đằng sau, anh ấy chỉ có thể thỉnh cầu Tần Thanh Man đảm đương vị trí người chỉ huy, cho dù chỉ có một phần vạn hy vọng, anh ấy cũng chỉ hy vọng chuyến này có thể sống sót một vài người.
Chỉ duy nhất có lỗi với Tần Thanh Man.
Là anh ấy đưa cô vào chỗ nguy hiểm.
Tần Thanh Man nghe ra sự áy náy trong lời nói của Phương Lỗ, cô nói: “Về công, tôi là cán bộ công xã vì dân phục vụ, cứu dân chúng là nhiệm vụ của tôi; về tư, em trai của tôi ở nhà họ Triệu, thằng bé gặp nguy hiểm, tôi không thể không cứu.”
Vốn dĩ toàn thân mọi người đã bị bao lấy một tầng cảm xúc bi tráng, Tần Thanh Man vừa nói ra lời này, mọi người thoáng thất thần, sau đó đều nở nụ cười.
Đây mới là tình người chân thật nhất, cũng là điều mọi người quen thuộc và hiểu nhất.
“Được rồi, làm trò cười đến đây thôi, mọi người xốc lại tinh thần, ở bên trong vẫn còn bao nhiêu người già cần chúng ta đến cứu viện, chúng ta không thể mất đi sĩ khí trước, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, uy nghiêm của công an không thể mất.”
Tần Thanh Man thấy sĩ khí được khôi phục, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm được một hơi.
Tình thế hôm nay vô cùng nguy cấp, cứu người không phải cứ có dũng khí là có thể cứu được, còn phải bình tĩnh và vững vàng.
Chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm thấy điểm mấu chốt để phá vỡ tình thế.
“Vâng.”
Tất cả các đồng chí công an đều đồng thanh nhất trí trả lời Tần Thanh Man.
Nếu như là mấy phút trước, mọi người tuy rằng không có dị nghị gì đối với toàn quyền chỉ huy của Tần Thanh Man, nhưng khó mà nói có thể đồng lòng với nhau hay không, dù sao Tần Thanh Man không phải công an hệ thống, trong hệ thống công an cũng không có uy tín.
Nhưng bây giờ mọi người đều tin tưởng sự lãnh đạo và chỉ huy của Tần Thanh Man.
“Các đồng chí, chúng ta có ba mươi lăm người (thiếu phó đại đội trưởng Trương Dũng, nhưng có thêm cô, nhân lực vẫn là ba mươi lăm người), bây giờ phân thành ba đội ngũ, bao vây toàn bộ nhà họ Triệu, mọi người nhất định phải tra xét kỹ tình hình nhà họ Triệu, xem xem có thể tìm cơ hội cho nó phát nổ không.”
Tần Thanh Man không định đưa tất cả công an tiến vào nhà họ Triệu.
Quá nhiều người cũng không đem đến có tác dụng quá lớn, nói không chừng có thể khiến cho người của nhà họ Triệu khẩn trương, cô chỉ cần đưa mấy viên công an vào nhà họ Triệu là được.
“Lưu Vũ, đồng chí dẫn theo một đội ngũ phụ trách bên trái tòa nhà nhà họ Triệu, đồng chí Tiểu Trâu dẫn đội phụ trách bên phải, Thang Hướng Vinh, đồng chí phụ trách mặt sau, mọi người nhất định phải kiểm tra cẩn thận, một chút cũng không được bỏ sót.”
Phương Lỗ vừa phân bố đội ngũ vừa ra lệnh.
“Vâng, cục trưởng.”
Ba đội ngũ mỗi đội chín người, còn lại tám người ở lại bên cạnh Tần Thanh Man, vừa vặn, không nhiều không ít.
Sắc trời lúc này càng lúc càng tối, vô cùng có lợi cho việc tàng hình ẩn thân, mấy đội ngũ Lưu Vũ sau khi rời đi thì nhanh chóng biến mất không dấu vết.
“Đồng chí Tần, đừng quá lo lắng, kết quả có như thế nào chúng tôi đều có thể chấp nhận, chúng tôi tin cô.”
Những người khác chỉ có tác dụng phụ trợ, người đàm phán quan trọng nhất là Tần Thanh Man, Phương Lỗ không muốn trong lòng Tần Thanh Man có gánh nặng, trước khi tiến vào nhà họ Triệu, anh ấy cố ý dặn dò một câu.
“Đồng chí Phương Lỗ, anh yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào.”
Tần Thanh Man khẽ gật đầu, bước vào sân nhà họ Triệu đầu tiên.
Sân nhà họ Triệu không đóng kín, có thể thấy người nhà họ Triệu vẫn luôn đang đợi người có thể đàm phán với họ đến cửa.