Tần Thanh Man đi ở vị trí đầu tiên, Phương Lỗ đi bên cạnh cô, những đồng chí khác theo đằng sau.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa rõ ràng vang lên, Tần Thanh Man đứng trước đại sảnh nhà họ Triệu, vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi.
Dưới tình huống không thể cứng rắn, chỉ có thể khách khí.
“Mời vào.”
Người trong phòng cũng coi như lịch sự, nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức khách khí trả lời một câu, là bà cụ đã già, Tần Thanh Man đoán là nhà họ bà cụ Triệu.
Tần Thanh Man theo lời đẩy cửa sảnh đi vào.
Cô cử động, bảy người đi theo sau lưng cũng không nói một lời nào, thần kinh của mọi người đều vô cùng căng thẳng, chú ý hết thảy động tĩnh xung quanh, cũng quan sát tình huống có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Người của nhà họ Triệu sớm đã đợi sẵn, thời điểm mấy người Lưu Vũ đến nhà họ Triệu, trong đại sảnh chỉ có hai người của nhà họ Triệu.
Nhưng lúc này không như vậy, có thêm Triệu Bình Quân, con trai lớn Triệu Dũng Quân của Triệu Tài, Triệu Kiến Thụ, như vậy, trong sảnh có bốn người nhà họ Triệu.
Trừ bà cụ Triệu ngồi ở vị trí chính giữa phòng, ba người nhà họ Triệu còn lại đều đứng ở các góc phòng, mà ngồi trước mặt bọn họ là các ông lão, bà lão của thôn Đoàn Kết.
Tần Thanh Man nhìn lướt qua, có ít nhất ba mươi mấy người già.
Nhiều người già như vậy lại thêm người nhà họ Triệu vốn có, mấy người Tần Thanh Man vừa vào cửa đã cảm nhận được căn phòng vốn rất rộng lớn của nhà họ Triệu lúc này vô cùng ngột ngạt, bởi vì một hàng bọn họ có tám người.
Toàn bộ đại sảnh của nhà họ Triệu lúc này có xấp xỉ năm mươi người, không chen lấn mới lạ.
Trong lúc Tần Thanh Man đang đánh giá nhà họ Triệu thì mọi người trong đại sảnh cũng đang quan sát một đoàn của Tần Thanh Man, đặc biệt là bà cụ Triệu, tầm mắt của bà lập tức dừng lại trên gương mặt Tần Thanh Man.
Đều nói người già thành tinh, chỗ đứng của Tần Thanh Man khiến cho bà cụ Triệu biết được Tần Thanh Man chính là vị trí chủ đạo trong hàng người vừa tiến vào cửa.
“Chào buổi tối, bà cụ.”
Tần Thanh Man chú ý đến ánh mắt của bà cụ Triệu, lập tức chủ động chào hỏi.
“Cô là?” Bà cụ Triệu mặt đầy nếp nhăn nghi hoặc nhìn Tần Thanh Man, chủ yếu là Tần Thanh Man quá trẻ, không chỉ trẻ trung mà còn xinh đẹp, một cô gái trẻ đẹp như vậy lại đứng ở vị trí trung tâm giữa một hàng công an, điều này thật thú vị.
Bà có thể nhìn ra Tần Thanh Man không phải nhân viên công an, bởi vì Tần Thanh Man không mặc trang phục công an.
“Thua bà, tôi là Tần Thanh Man, là chủ nhiệm hội phụ nữ công xã.”
Tần Thanh Man không giới thiệu bản thân là chủ nhiệm hội phụ nữ công xã Hồng Kỳ.
Bà cụ Triệu nghe xong lời giới thiệu của Tần Thanh Man lại nhìn sang Phương Lỗ đứng bên cạnh Tần Thanh Man, bà có nhớ lúc đi thị trấn có gặp qua người này, hình như là chức vị lãnh đạo không hề thấp.
“Chào bà, tôi là Phương Lỗ, là cục trưởng đồn công an huyện.”
Phương Lỗ chủ động giới thiệu bản thân.
Bà cụ Triệu có chút hồ đồ, bà không biết mình nên đàm phán với ai, dựa vào chức vị mà nói, lãnh đạo thị trấn chắc chắn lớn hơn so với cán bộ công xã, nhưng lúc này Tần Thanh Man đang đứng chính giữa đội ngũ công an, điều này khiến bà nghi ngờ.
“Bà cụ, bà có yêu cầu gì có thể đàm phán với tôi, tôi làm chủ.”
Tần Thanh Man nhìn ra sự nghi hoặc của bà cụ Triệu, chủ động đứng ra nhận trách nhiệm.
“Cô làm chủ?” bà cụ Triệu nhìn Tần Thanh Man, bà không biết Tần Thanh Man có thể làm chủ như thế nào, nhưng nếu đối phương đã mở lời, thân là cục trưởng đồn công an Phương Lỗ bên cạnh cũng không phản đối, như vậy có thể nói rõ ràng đội ngũ này rất có khả năng là do Tần Thanh Man làm chủ.
Trong lúc bà cụ Triệu đang kinh ngạc nhìn Tần Thanh Man thì ba người nhà họ Triệu còn lại cũng đang khiếp sợ nhìn Tần Thanh Man.
Người nhà họ Triệu trừ Triệu Tài và Triệu Thiên Thành từng gặp Tần Thanh Man, biết được sự lợi hại của Tần Thanh Man, ba người còn lại Triệu Bình Quân hay là Triệu Kiến Thụ, Triệu Kiến An đều không biết chỗ khủng bố của Tần Thanh Man.
Lúc này bọn họ mới dùng ánh mắt đó nhìn Tần Thanh Man.
Nếu như Triệu Thiên Thành ở đây, nhất định sẽ nhắc nhở mọi người dùng mười hai cái tâm nhãn để đối phó với Tần Thanh Man.
“Bà cụ, tôi có thể làm chủ, bà có yêu cầu gì xin cứ nói.”
Tần Thanh Man hướng về phía người nhà họ Triệu khẳng định địa vị của mình, ánh mắt cũng hướng về phía thôn dân vô tội bị lừa đến.
Trong những thôn dân này trừ Triệu Chân cô có quen biết, còn lại một người cũng không quen biết.
Những người già này tuổi đều không nhỏ, có thể là những người đức cao vọng trọng nhất trong thôn, cũng không biết những người này bị giữ lại ở nhà họ Triệu, người trong nhà bọn họ có chịu theo đám người Viên Hướng Dương rời thôn không.
Nếu không chịu thì phiền phức rồi.