Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 908

Chương 908 -
Chương 908 -

Tần Thanh Man chính là phòng bị điểm này, tuy rằng chỉ nhìn thấy bốn người nhà họ Triệu trong phòng, nhưng cô biết nhà họ Triệu là một gia tộc lớn như thế nào.

Nhất định rất hưng vượng.

“Nhà tôi có bốn căn thông với nhau, trừ căn nhà tôi đang ở và Triệu Tài ở khi về, những đứa con khác của tôi phân ra sống ở ba căn còn lại, bọn chúng lúc này cũng đang ở nhà mình.”

Bà cụ Triệu hồ hởi thông báo cho Tần Thanh Man về tình hình nhà bọn họ.

Mấy người Tần Thanh Man nghe xong không nhẹ nhõm mà càng nặng nề hơn.

Bởi vì điều này cho biết vị trí chôn thuốc nổ rộng hơn, vị trí đốt lửa cũng nhiều hơn, chỉ cần có một người nhà họ Triệu bị bắt, sẽ có người khác đốt dẫn tuyến, khiến toàn bộ thôn Đoàn Kết chôn cùng.

Bà cụ Triệu không chỉ độc ác với chính mình và con cháu, mà còn độc ác đối với toàn bộ người trong thôn.

Trước đây Tần Thanh Man đã từng nghe Phương Lỗ nói về số lượng thuốc nổ, cô tinh toán một chút, nếu chọn địa điểm chôn tốt, toàn bộ thôn có thể bị san bằng thành đất phẳng.

“Bà cụ, có thể để chúng tôi đưa trẻ con đi được không.”

Tần Thanh Man bất đắc dĩ phải hạ thấp yêu cầu và cầu mong điều tốt nhất.

Ánh mắt bà cụ Triệu chuyển tới gương mặt của Triệu Chân.

Triệu Chân còn nhỏ, nghe một hồi cũng không hiểu nổi, cuộc đối thoại của Tần Thanh Man cùng bà cụ Triệu giống như đánh đố vậy, thằng bé chỉ có thể nghe ra Triệu Tài bị bắt, nhà họ Triệu cất giấu vàng của quốc gia, sau đó nghe không hiểu những thứ khác.

Lúc này nghe thấy Tần Thanh Man muốn đưa mình đi, cậu đột nhiên nắm chặt tay Triệu Chính Nghiệp, từ chối nói: “Chị, em muốn ở cùng ông nội.”

Mặc dù thằng bé nghe không hiểu rất nhiều lời, nhưng cậu cảm thấy nguy hiểm.

Cậu không muốn để ông nội phải một mình đối mặt với nguy hiểm.

“Mau đi đi, ông không cần cháu ở bên cạnh, mẹ cháu không tìm thấy con mắt có thể khóc đến mù, đi mau, đừng làm chướng mắt ông.” Triệu Chính Nghiệp giận đến nỗi thiếu chút nữa là đánh Triệu Chân, nhìn thấy người nhà họ Triệu không mở miệng ngăn cản, vội vàng đẩy Triệu Chân về phía Tần Thanh Man.

“Ông nội...”

Triệu Chính Nghiệp dùng sức không nhỏ, Triệu Chân suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất.

“Không được, Triệu Chân không được đi.” Nhưng vào lúc này, bà cụ Triệu lên tiếng, Triệu Kiến An đang ở bên cạnh bà cụ Triệu lập tức xông tới kéo Triệu Chân lại.

“Lão tứ gia, bà có ý gì?”

Triệu Chính Nghiệp nhìn bà cụ Triệu với ánh mắt tóe lửa vô cùng tức giận.

Đừng nhìn bà cụ Triệu lớn hơn ông ấy mười tuổi, nhưng dựa vào bối phận, bà cụ Triệu còn phải gọi Triệu Chính Nghiệp một câu chú, Triệu Chính Nghiệp vẫn luôn nhường nhịn, nhưng thấy bà cụ Triệu ngày càng quá phận, ông ấy không nhịn được nổi giận.

“Chú Chính Nghiệp, chú xem tôi này, đều là người già trên bảy mươi tuổi ở lại, mọi người đều ở tuổi này rồi, tôi biết mọi người đều không sợ chết, sống đến tầm tuổi này cũng coi như là sống đủ rồi, các người nên đồng ý chôn cùng tôi, dù sao mọi người có thể sống đến từng này tuổi, cũng là nhờ có sự chăm sóc của Triệu Tài nhà tôi.”

Bà cụ Triệu nói thẳng ra.

Triệu Chính Nghiệp im miệng.

Ánh mắt những người già trong đại sảnh cũng chuyển lên người bà cụ Triệu, bọn họ không ầm ĩ không làm loạn cũng vì nguyên nhân này.

Trước giải phóng, không nhiều người có thể sống thọ đến sáu, bảy mươi tuổi như vậy.

Nhưng từ lúc Triệu Tài làm lãnh đạo trong thị trấn, thôn Đoàn Kết bọn họ không còn thiếu lương thực, có lương thực, thịt cũng có thể so sánh với những thôn giàu có khác, những người như bọn họ mới có thể sống được đến ngày hôm nay.

Nếu đã là công lao của Triệu Tài, mọi người sau khi phát hiện việc không đúng cũng không nghĩ tới việc phản kháng.

Muốn trả lại ân tình, ai ngờ kết quả bà cụ Triệu lại giữ một đứa trẻ lên sáu ở lại.

Triệu Chân mới sáu tuổi, một đứa trẻ thông minh hoạt bát như thế, các ông bà lão đột nhiên cũng không muốn chết.

Bọn họ chết không quan trọng, cũng không thể khiến cho một đứa trẻ sáu tuổi chôn cùng.

“Thím, thím có ý gì? Thím muốn dùng mạng của cháu để uy hiếp ông nội cháu sao?” Triệu Chân dù mới lên sáu, nhưng vẫn rất thông minh, thằng bé đột nhiên nghe hiểu lời nói của bà cụ Triệu.

“Đúng, quả là một đứa trẻ thông minh.”

Triệu Kiến An nhìn thấy gương mặt bối rối của Triệu Chân, dứt khoát vươn tay véo một cái thật mạnh vào má Triệu Chân.

Trên mặt Triệu Chân lập tức hiện lên một dấu tay màu đỏ rõ ràng.

“Bốp.”

Triệu Chân cũng không phải người dễ bị người khác bắt nạt, bị véo mặt, cậu cảm thấy đau lập tức đưa tay đập mạnh vào mu bàn tay Triệu Kiến An.

Bình Luận (0)
Comment