Mu bàn tay của Triệu Kiến An nhanh chóng đỏ lên một mảng.
Có thể nói, ai cũng không bắt nạt được ai, ai cũng không thiệt thòi, kẻ tám lạng người nửa cân.
“Nhóc con dám đánh tao.” Vốn dĩ tâm trạng Triệu Kiến An đã không tốt, bị Triệu Chân đánh một cái, lửa giận trong lòng hắn lập tức tìm nơi bộc phát, giơ tay lên định đánh Triệu Chân.
Triệu Chân cũng không bị trói chặt tay chân, đương nhiên không thể đứng yên chịu đòn.
Triệu Kiến An muốn đánh cậu, cậu đương nhiên sẽ trốn đi, ỷ vào thân hình thấp bé linh hoạt, khom lưng một cái lập tức vòng qua sau lưng Triệu Kiến An, sau đó dùng lực đẩy một cái, nhưng cái đẩy này không hề lưu tình.
Đừng thấy Triệu Kiến An là người trưởng thành, nhưng hắn cùng Triệu Thiên Thành có tật xấu giống nhau.
Đó chính là thích nữ sắc.
Thân thể không rắn chắc vững vàng như thân hình.
Phía dưới không ổn định, Triệu Kiến An trực tiếp bị Triệu Chân đẩy ngã, nhào đến đúng vị trí là lò lửa trong sảnh.
Người già đều sợ lạnh và lò lửa đang rực cháy.
Nhà họ Triệu cũng bởi vì Triệu Tài không thiếu tiền, cho nên đốt than đá, hỏa lực của than đá còn dữ dội hơn so với củi, lúc này toàn bộ lò đang đốt cháy đỏ rực.
Triệu Kiến An sợ hãi rút chân lại, đập mặt vào bụng bếp.
“A...”
Một tiếng kêu la thảm thiết vang lên, mùi thịt cháy bao phủ khắp căn phòng nhà họ Triệu.
Triệu Kiến An cũng coi như phản ứng nhanh.
Khi đập mặt vào bụng bếp, hắn nhanh chóng lăn sang một bên, dù vậy, một nửa khuôn mặt vẫn bị bỏng do sức nóng của ngọn lửa, má phải không chỉ nhanh chóng đỏ bừng và sưng lên mà máu còn chảy từ chỗ sưng đỏ lên.
Triệu Bình Quân là cha ruột Triệu Kiến An, vào thời điểm Triệu Kiến An ngã nhào vào lò lửa ông ta lập tức xông tới, lo lắng Triệu Kiến An sẽ bị tổn thương lần thứ hai, ông ta vội vàng ôm lấy một bên Triệu Kiến An ngăn cản con trai đừng cào lung tung.
Trong tình huống này nếu cào lên mặt, không chừng có thể cào ra không ít thịt.
Đến lúc đó không còn là vấn đề trên mặt có sẹo nữa.
“Cha, đau, đau...” Triệu Kiến An ra sức giãy giụa, lúc này má phải hắn đã nóng bỏng và đau đớn đến mức không thể chịu được nữa, hắn hận không thể dùng tay để cào một chút để giảm bớt loại đau đớn nóng rát này.
“Kiến An, Kiến An, con nhịn một chút, nhịn một chút, lúc nữa sẽ tốt thôi.”
Triệu Bình Quân căn bản là không biết xử lý tình huống này như thế nào, chỉ có thể không ngừng trấn an cảm xúc đang ngày càng trở nên cuồng loạn của Triệu Kiến An.
Triệu Chân cũng bị dọa sợ rồi.
Nó cũng coi như thông minh, không chạy về bên cạnh Triệu Chính Nghiệp, mà là chạy tới bên người Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cùng mấy công an đẩy Triệu Chân ra bảo vệ phía sau lưng.
“Bà cụ, chúng tôi có mang theo bác sĩ, bác sĩ có thuốc, có thể chữa được tổn thương trên mặt Triệu Kiến An.”
Tần Thanh Man không muốn kích động mâu thuẫn, lập tức tìm biện pháp giải quyết.
“Tôi muốn Triệu Chân phải chịu tổn thương giống như vậy.”
Triệu Kiến An cắn răng nói ra những lời này.
Vì không để cho hắn cào vết thương trên mặt, không chỉ cha hắn đè hắn xuống mặt đất, mà anh họ Triệu Kiến Thụ cũng lại gần khống chế tay hắn, lúc này hắn chỉ có thể dùng chân để đập.
Triệu Kiến An chịu thiệt thòi lớn như vậy, hắn hận chết Triệu Chân.
“Bà cụ, chúng tôi có dẫn theo quân y, y thuật của quân y không tồi, nhanh chóng chữa bệnh sẽ có lợi cho Triệu Kiến An, hắn cũng bớt chịu khổ.” Tần Thanh Man không nhìn Triệu Kiến An, ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt bà cụ Triệu.
Bởi vì cô biết quyền quyết định ở bà cụ Triệu.
“Cụ nội, không thể bỏ qua cho Triệu Chân, con muốn giết chết nó, giết chết tên nhóc kia.” Trong mắt Triệu Kiến An lúc này chỉ có Triệu Chân.
Vết thương trên mặt đau đến tê dại, hắn cũng không quan tâm có được chữa trị sớm hay không.
Ngay cả khi không soi gương, Triệu Kiến An cũng biết mình bị hủy dung.
Diện tích bị phỏng lớn như vậy, cho dù có chữa cũng sẽ để lại vết sẹo không thể xóa nhòa.
“Bà cụ, Triệu Chân còn nhỏ, hơn nữa vừa rồi là vô tình, bà cũng không cần thiết phải tính toán với một đứa nhóc, lấy chuyện lớn làm trọng.” Tần Thanh Man dùng những lời nói lý trí nhất khuyên nhủ bà cụ Triệu.
Bà cụ Triệu vẫn nhìn Tần Thanh Man, cũng biết vì sao Tần Thanh Man nói như vậy, cuối cùng vì Triệu Tài, bà lựa chọn thỏa hiệp: “Để lại Triệu Chân, các người đưa Kiến An đi chữa bệnh đi.”
Có thể nói, giờ khắc này bà đã từ bỏ Triệu Kiến An.
“Kiến An, đi với bọn họ đi, có thể chữa được mặt.” Triệu Bình Quân không nghe ra lời nói sắc bén giữa bà cụ Triệu và Tần Thanh Man, nhanh chóng buông Triệu Kiến An ra, vẻ mặt vui mừng yêu cầu con trai đi cùng mấy người Tần Thanh Man.
Sau khi Triệu Kiến An bị thương, đầu óc đột nhiên sáng bừng.
Hiểu được lời nói của cụ nội có ý gì.
Không cam lòng, hắn đẩy cha sang một bên, chộp lấy cây đèn dầu bên cạnh rồi đập vỡ ra.
“Oành...”
Trong ánh lửa chói mắt vang lên tiếng vật bị kéo.
Là kíp nổ...