Tần Thanh Man nghe Triệu Chính Nghiệp nói chuyện về đạo sĩ đốt vàng mã nến hương, lập tức đoán được nguyên nhân, nhưng không biết là thật sự có điều thần bí hay Triệu Tài đã làm ra chuyện gì đó.
“Đạo sĩ không chỉ đốt vàng mã, nến hương mà còn yêu cầu các con cháu hiếu thảo quỳ lạy xung quanh quan tài. Sau khi bận rộn một hồi, hơn mười phút sau đạo sĩ bảo chúng tôi nâng quan tài một lần nữa, lúc này chúng tôi đã có thể nâng quan tài lên, mặc dù số người khiêng quan tài lần này vẫn nhiều hơn bình thường.”
Cuối cùng Triệu Chính Nghiệp kể một hơi giải thích vấn đề rõ ràng.
"Đồng chí, có thể tìm được đạo sĩ này không?" Tần Thanh Man tràn đầy hy vọng, nhưng cô cũng biết, nếu đạo sĩ này có giao dịch với Triệu Tài, thì nhiều năm như vậy rất có thể sẽ không tìm được manh mối gì nữa.
Triệu Chính Nghiệp lắc đầu: “Nói cũng lạ, sau khi Triệu Lão Tứ được chôn cất không bao lâu, đạo sĩ này đã say rượu rơi xuống sông chết đuối rồi. Nghe bảo là là đo oán hận của Triệu Lão Tứ phản phệ.”
"Còn có chuyện như vậy sao?"
Trong lòng Tần Thanh Man biết rõ hẳn là đạo sĩ này biết chuyện, cho nên sau khi vàng thật sự được giấu đi, ông ta đã bị Triệu Tài giết người diệt khẩu.
“Đồng chí, cô không biết đâu, nghe nói những đạo sĩ kiếm cơm bằng nghề này cũng không dễ, bởi vì suốt ngày phải tiếp xúc với ma quỷ, phần lớn đều không có kết cục tốt, chết trẻ, nghe nói lừa gạt ma quỷ bị trả thù."
Trong đám đông, một ông lão như tin thật mà nói.
“Đúng vậy, nghe nói các đạo sĩ trấn áp ác ý của người chết khiến người chết không tìm được người để báo thù, thì sẽ trút mọi oán hận lên đạo sĩ.”
"Triệu Lão Tứ này khi còn trẻ cũng không phải là người tốt gì, thường xuyên đánh đập mắng mỏ vợ con. Sao Triệu Tài mới mười sáu đã vào nhà địa chủ làm ở chứ? Làm đứa cũng không dễ dàng, không những phải làm việc vất vả, còn không có cơm ăn, áo mặc đàng hoàng.”
Triệu Tài may mắn, sức khỏe cũng dồi dào, mới kiên trì cho đến khi giải phóng, sau đó mới xoay người vùng lên, ông ta đối xử tốt với mẹ mình nhưng lại không ưa cha mình, có thể nói cái chết của cha ông ta là do bị Triệu Tài và mấy anh em hành hạ."
Những người già ở làng Hữu Nghị không những lớn tuổi hơn mà còn biết rất nhiều.
Khi Triệu Chính Nghiệp bắt đầu mở miệng, những người khác cũng sôi nổi lại hoàn cảnh của gia đình Triệu Tài.
"Theo như mọi người nói vậy thì Triệu Tài và Triệu Lão Tứ cũng không có thân tình gì nhiều, sao cha chết mà ông ta còn hiếu thảo thế được? Cũng không ai quan tâm đến việc ông ta hiếu thảo hay không à?" Tần Thanh Man càng cảm thấy chỗ giấu vàng có liên quan đến Triệu Lão Tứ.
"Đồng chí, vấn đề này cô hỏi người khác chắc không ai có thể trả lời được, nhưng cô hỏi chúng tôi là hỏi đúng người rồi."
Trong đám người có một ông lão cười mất hết cả răng toe toét cười với Tần Thanh Man, sau đó nói tiếp: “Đồng chí à, lý do Triệu Tài đối xử tốt với Triệu Lão Tứ đã chết như vậy, còn thường xuyên đến thăm mộ, nghe nói Triệu Tài thịnh vượng như vậy là vì nơi chôn cất Triệu Lão Tứ có phong thuỷ rất tốt.”
"Đúng, là như vậy, nghe người ta nói chỗ đất mộ đó có lợi cho con cháu, nếu không thì sao Triệu Tài có thể trở thành quan lớn trong huyện chứ." Mặc dù Triệu Chính Nghiệp cảm thấy lời nói đó có ý "cựu*" nhưng vẫn nói.
*cựu trong Tứ cựu
Tần Thanh Man nghe vậy, trong lòng có phần tin tưởng, nhìn ông lão, lại hỏi làn nữa: "Các vị, mọi người lại suy nghĩ thêm một chút, mấy năm nay trong làng có xảy ra chuyện gì bất thường không?"
"Có, Triệu Phi Bằng rất không bình thường."
Một ông già nói tiếp.
“Sao lại dị thường?” Tần Thanh Man ra hiệu cho Tiểu Thư và Tiểu Tiền ở bên cạnh tiếp tục ghi chép.
Hai vị công an lại lập tức cúi đầu, nắm chặt bút.
"Các đồng chí, ai cũng nói đầu óc của Triệu Phi Bằng có vấn đề, đôi khi chúng ta cũng thấy quả thực có vấn đề, đối mặt với một kẻ tâm thần như vậy, chúng ta chỉ có thể cố gắng không chọc tức mà tránh né đi. "
Tần Thanh Man hiểu rõ cách làm này.
Triệu Phi Bằng là người có vấn đề về thần kinh não, tương đương với bệnh nhân tâm thần thời sau này, người như vậy là một quả bom hẹn giờ, bất kỳ lúc nào đều có thể làm những chuyện ngoài ý muốn.
Hoặc gây tổn thương người khác.
Nếu tránh được thì hai bên sẽ hòa thuận, không có việc gì.
"Ông à, ông nói tiếp đi." Tần Thanh Man muốn biết Triệu Phi Bằng này có bất thường gì, hơn nữa cô luôn cảm thấy, trên người Triệu Phi Bằng này ẩn giấu rất nhiều chuyện.
"Triệu Phi Bằng thường xuyên rời làng đi vào trong núi."
Ông lão tiếp tục nói.
“Biết anh ta vào núi đi đâu, làm gì không?” Tần Thanh Man vốn nghi ngờ Triệu Phi Bằng, hiện tại càng tập trung hơn.