"Không chỉ có một người phát hiện Triệu Phi Bằng vào núi, nhưng cũng không ai có thể dò ra cụ thể anh ta đi đâu. Đừng nhìn Triệu Phi Bằng đầu óc không tốt, nhưng tính cảnh giác lại rất cao, chỉ cần vào núi, anh ta sẽ đi đường vòng. Không chỉ khi đi đường vòng, anh ta còn quan sát xung quanh, nếu phát hiện có người theo dõi mình, anh ta sẽ ngay lập tức đuổi theo. Mọi người đều biết đầu óc Triệu Phi Bằng không tốt, sức lại lớn, đánh người không biết nặng nhẹ. Cho nên đến nay không ai biết Triệu Phi Bằng vào trong núi làm gì, đi đâu.”
“Mỗi lần Triệu Phi Bằng lên núi cách nhau bao lâu, anh ta ở trong núi bao lâu?”
Tần Thanh Man nhanh chóng nắm bắt điểm mấu chốt mà hỏi.
“Không có quy luật nào cả, nhưng mỗi tháng đều vào núi ít nhất một lần. Về việc ở lại bao lâu, có khi là ba năm ngày, có khi là bảy tám ngày không chừng. Có khi đã lâu không gặp anh ta, chúng tôi còn lo lắng anh ta chết ở trong núi."
Lúc nói mấy câu này, Triệu Chính Nghiệp cũng cảm thấy bất lực.
"Vậy sau khi vào trong núi, Triệu Phi Bằng không chỉ có năng lực tự bảo vệ mình, còn có thể không chết đói trong núi." Tần Thanh Man vừa nói lời này, trong đầu chợt lóe lên bộ dạng của Triệu Phi Bằng.
Triệu Phi Bằng vóc người không thấp, thân thể cường tráng, vốn dĩ còn cho rằng Triệu Tài nuôi dưỡng người này rất tốt, nhưng hiện tại xem ra bản thân Triệu Phi Bằng tự có bản lĩnh.
Triệu Chính Nghiệp cũng hiểu ý Tần Thanh Man, gật đầu nói: “Bởi vì Triệu Phi Bằng mạnh như vậy, nên vào núi cũng không chết đói được, cho nên không có ai đi theo, cũng không dám đi theo.”
"Ông à, còn có chuyện gì nữa không, đều nói ra hết đi."
Tần Thanh Man biết đám người Viên Hướng Dương ít ra phải bận rộn đến nửa đêm mới dọn dẹp được hết thuốc nổ trong thôn, nên dứt khoát chỉ dẫn các ông lão trong lều nói ra nhiều chuyện hơn, có lửa sưởi ấm, có nước nóng uống. Đầu bếp quân binh cũng đang nấu cơm, ráng thêm chút, không bao lâu nữa là bình minh rồi.
Trong căn lều lớn cách vách không xa, Phương Lỗ cũng tra hỏi được rất nhiều tin tức hữu ích.
Dưới ngọn đèn dầu, dựa trên mô tả của nhà họ Triệu anh ấy đã vẽ bản đồ làng Hữu Nghị, trên bản đồ còn đánh dấu nơi nhà họ Triệu chôn thuốc nổ.
Nhìn những điểm chôn thuốc nổ rải rác khắp thôn, Phương Lỗ tê dại cả da đầu.
Sau khi tra hỏi thành viên cuối cùng nhà họ Triệu, anh ấy cuộn bản đồ trong tay lại, đi thẳng đến một căn lều khác tìm Tần Thanh Man.
“Đồng chí Tần, tất cả các điểm chôn lấp thuốc nổ ở làng Hữu Nghị đã được đánh dấu lại.”
Phương Lỗ đưa bản đồ cho Tần Thanh Man xem, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, lông mày nhíu lại đầy lo lắng.
Chỗ nhăn giữa mày sâu thấy rõ.
"Nhiều như vậy." Vẻ mặt Tần Thanh Man cũng vô cùng nghiêm túc, cô đối chiếu điểm chôn thuốc nổ trên bản đồ với làng Hữu Nghị trong trí nhớ của mình rồi nói: "Các điểm chôn thuốc nổ nói chung đều cách xa bếp ăn và nơi đốt lửa của các hộ gia đình, xem ra nhà họ Triệu cũng lo lắng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn."
"Đúng vậy, tôi cũng đã phát hiện ra vấn đề này." Phương Lỗ gật đầu nhỏ giọng nói: "Nhà họ Triệu không đơn giản, bọn họ thật sự có thể giấu nhiều điểm nổ như vậy mà không để cho dân làng phát hiện ra điều bất thường. Tuyệt đối không phải chuyện một hai người mà làm tra được. Sau khi thẩm vấn, nhà họ Triệu cũng không biết cầu chì kíp nổ trong làng được đặt từ khi nào, họ chỉ biết rõ tình hình trong nhà mình.”
“Đồng chí Phương Lỗ, mấy dân quân mà công an vừa bắt đến đã khai báo rằng dân quân đã đào nhiều chiến hào trong thôn, sau đó chôn rất nhiều ống tre trong đó. Bọn họ là đồng phạm của nhà họ Triệu, nhưng bọn họ không biết rằng trong ống tre có thuốc nổ.”
Vừa rồi Phương Lỗ đang thẩm vấn, nên đồng chí công an đến báo cáo thấy vậy đã trực tiếp báo cáo với Tần Thanh Man.
Giờ Tần Thanh Man lại thông báo tình hình với anh ấy.
"Ra là vậy. Có vẻ như là Triệu Hà, các dân quân đều tuân theo mệnh lệnh của Triệu Hà. Triệu Hà có thể lấy lý do huấn luyện dân quân hoặc tìm lý do khác để tránh dân làng nghi ngờ." Phương Lỗ thở phào nhẹ nhõm vì đã tìm ra được nguyên nhân.
"Phương Lỗ đồng chí, lập tức dẫn nhà họ Triệu hội hợp với người của Viên Hướng Dương. Chúng ta phải dọn sạch thuốc nổ trong làng trước bình minh, trả cho người dân một nơi ở ổn định." Tần Thanh Man biết bước quan trọng tiếp theo là phải làm gì.
“Tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Phương Lỗ đã quen với sự chỉ huy của Tần Thanh Man.
"Nhân tiện, đồng chí Tần có manh mối gì về số vàng không?" Phương Lỗ quay lại, anh ấy nhớ ra một chuyện quan trọng khác.