Triệu Chính Nghiệp lập tức bỏ tay chào xuống, dẫn theo dân làng về nhà.
Dân làng về nhà, đám người Tần Thanh Man cũng không nhàn rỗi, cũng thu dọn đồ đạc, theo bọn họ về điểm thanh niên trí thức trong thôn.
Hôm qua bọn họ đã gửi một số đồ dùng tại điểm thanh niên trí thức.
Lúc này, băng tuyết ngập trời như vậy, trở về điểm thanh niên trí thức mới là con đường đúng đắn.
Dân làng đã trở về làng Hữu Nghị, ống khói nhà nhà đều bốc lên khói trắng.
Giường đất và bếp lò mỗi nhà đều được đốt lên, nhiệt độ trong nhà dần dần ấm lên.
Cả đêm ở trong lều, nhiều người không ngủ được, những đứa trẻ hay buồn ngủ nhất cũng không được nghỉ ngơi thoải mái.
Sau khi trở về ngôi nhà ấm áp, có người rửa mặt rửa chân rồi lao thẳng lên giường đất ngủ, cũng có những người chỉ lau mặt và tay qua loa rồi nằm xuống giường ngủ.
Giường đã ấm lại kết hợp với chăn bông làm mọi người đều thở ra một hơi đầy vui vẻ.
Ở nhà vẫn là tốt nhất!
Nhiều người lo lắng sợ hãi một đêm, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, bây giờ trở lại khung cảnh an toàn, chớp mắt đã yên bình chìm vào giấc ngủ, trong nhà từng người một lần lượt vang lên tiếng ngáy.
Trong thôn, có người đang ngủ cũng có người vẫn đang bận rộn.
Tần Thanh Man, Phương Lỗ và Viên Hướng Dương đã thức trắng suốt đêm.
Bởi vì hôm qua các chiến sĩ đi điều tra Triệu Lão Tứ đã trở về, không những trở về mà còn mang theo tin tức về.
"Xung quanh mộ của Triệu Lão Tứ đều được xây bằng xi măng, nếu đào lên chắc chắn sẽ bị phát hiện." Chiến sĩ trở về báo cáo với đám người Tần Thanh Man.
Phương Lỗ cau mày: "Đồng chí Tần, bằng chứng phạm tội của nhà họ Triệu đã rõ ràng. Tôi nghĩ việc chúng ta đào mộ là hoàn toàn chính đáng."
Tần Thanh Man hiểu lời của Phương Lỗ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi lo lắng vàng không ở trong quan tài của Triệu Lão Tứ.”
Phương Lỗ và mọi người có mặt đều im lặng.
Đây cũng chính là nỗi lo lớn nhất của bọn họ.
Nếu không có vàng trong quan tài của Triệu Lão Tứ thì cách duy nhất để tìm ra số vàng là cạy miệng Triệu Lão Tứ, hoặc là bà Triệu sẵn lòng nói ra những gì mình biết.
"Đồng chí Phương Lỗ, bà Triệu đã lên tiếng chưa?"
Viên Hướng Dương hy vọng nhìn Phương Lỗ.
Phương Lỗ lắc đầu, nếu cạy được miệng bà Triệu thì bây giờ anh ấy đã dẫn người đi lấy vàng rồi.
"Bà Triệu sẽ không sống được bao lâu, bà ta biết nhà họ Triệu đã phạm tội nghiêm trọng phải tử hình, bà ta nhất định sẽ không mở miệng. Đi! Chúng ta đến mộ của Triệu Lão Tứ thôi!" Tần Thanh Man suy nghĩ một chút rồi đứng lên.
Chuyện tối qua cô đã nghe rất nhiều người già trong làng nói, trong đầu cũng có vài suy đoán nhưng vẫn phải đến hiện trường xác nhận.
"Đồng chí Tần có tự tin không?"
Phương Lỗ háo hức nhìn Tần Thanh Man.
Đối mặt với đôi mắt háo hức, Tần Thanh Man trả lời: "Trước mắt, tôi vẫn chưa chắc chắn hết, tôi cần phải đến hiện trường để xác minh."
"Đi! Chúng ta đi tới mộ của Triệu Lão Tứ!"
Phương Lỗ là người đầu tiên ủng hộ.
"Tôi đi kiểm tra quân số!" Viên Hướng Dương biết tìm vàng thì phải cần người vận chuyển, đồng thời làng Hữu Nghị cũng cần phải canh gác, anh ấy phải cân nhắc nên sắp xếp người như thế nào cho hợp lý.
“Tôi cũng đi kiểm tra quân số!” Phương Lỗ cũng đi theo.
Lưu Vũ dẫn theo một đám người đi nhưng cũng để lại không ít người. Một số sẽ ở lại cùng quân nhân canh giữ làng Hữu Nghị, số còn lại thì đi đến mộ của Triệu Lão Tứ.
"Chị ơi, em muốn đi cùng mọi người."
Tuy đêm qua Sở Sở ngủ không ngon giấc, nhưng vì dựa vào người Tần Thanh Man nghỉ ngơi nên hôm nay tinh thần rất tốt, nghe nói nhóm người Tần Thanh Man chuẩn bị đi đến nghĩa trang, cậu lập tức giơ tay xin đi cùng.
"Được rồi, em và Đô Đô đều được đi cùng."
Vốn dĩ Tần Thanh Man không có ý định bỏ lại cậu bé và sói con.
"Chị, chúng ta nhanh đi ăn gì đi." Sở Sở nắm tay Tần Thanh Man đi tới phòng bếp, bọn họ không biết sẽ đi bao lâu nên phải nhanh chóng ăn cơm.
Tần Thanh Man biết Sở Sở đang lo lắng điều gì nên đã nghe lời đi ăn.
Cũng cho sói con ăn chút thịt băm.
Đêm qua sói con có cống hiến rất lớn, không cần Tần Thanh Man nói, binh lính nấu cơm cũng đã chuẩn bị sẵn thịt sống cho sói con rồi.
Tần Thanh Man bưng bát thịt băm cho sói con ăn, nó lập tức vùi đầu vào bát ăn.
Chỉ là không có sữa dê, nó hơi không quen.
Khi Tần Thanh Man và Sở Sở đang ăn sáng, Phương Lỗ và Viên Hướng Dương cũng dẫn mọi người đi ăn, làm việc lao động thể chất nhất định phải ăn uống đầy đủ.
Nửa tiếng sau, mọi thứ đã sẵn sàng, ngay lúc Tần Thanh Man và những người khác đang chuẩn bị rời khỏi làng thì Triệu Chính Nghiệp và Triệu Chân chạy tới.
"Các đồng chí, tôi rất quen với tình hình trong núi, tôi sẽ đi cùng các đồng chí."
"Vất vả cho lão đồng chí rồi!" Tần Thanh Man nhìn Triệu Chính Nghiệp vài giây rồi gật đầu, đồng thời nói với người bên cạnh: "Đi dẫn Triệu Phi Bằng đi cùng nữa."