Tuy Tần Thanh Man không biết Triệu Phi Bằng sẽ giúp ích được gì, nhưng cô có dự cảm, nói không chừng dẫn theo Triệu Phi bằng sẽ có tác dụng hay ngoài ý muốn, dù sao dẫn thêm một cá nhân cũng không ảnh hưởng gì.
Một số người vận chuyển thuốc nổ về huyện thành, một số người ở lại thôn Đoàn Kết trông coi, đoàn người Tần Thanh Man dẫn lên núi cũng tầm sáu mươi người, chừng ấy người vận nửa tấn vàng không thành vấn đề.
Tuy rằng vàng nặng, nhưng thể tích nhỏ.
Mỗi người nhét vào túi mấy khối là có thể mang về hết.
Khi lên núi Viên Hướng Dương dẫn bộ phận quân nhân đi tuốt đằng trước, Tần Thanh Man và Sở Sở đi ở giữa, Phương Lỗ đoàn công an đi cuối cùng chặn đường. Còn Triệu Chính nghiệp và Triệu Chân đi theo bên người Tần Thanh Man.
Tuyết đọng trên mặt đất còn chưa hòa tan hết, bốn phía nơi nơi đều đọng tuyết.
ĐI đường cũng không dễ dàng gì, hơn nữa nơi chôn Triệu Lão Tứ cũng khá xa, mọi người đi tới nơi cũng rất tốn sức.
Sở Sở và Triệu Chân đều là trẻ con, vì không để ảnh hưởng đến hành trình, Viên Hướng Dương dứt khoát lệnh cho hai quân nhân cõng hai đứa nhỏ đi.
Sở Sở sớm đã quen với đãi ngộ như vậy, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên lưng chiến sĩ mà quan sát hoàn cảnh xung quanh. Triệu Chân lần đầu tiên được quân nhân cõng, nên khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên, lại còn hơi thẹn thùng.
Tần Thanh Man không quan tâm đến cảm xúc hai đứa nhỏ mà chống nhánh cây đi theo sau Viên Hướng Dương.
Sói con leo núi hoàn toàn không tốn sức tí nào.
Tuy chân nó trông có vẻ ngắn, nhưng chạy trên tuyết đọng còn nhanh hơn người trưởng thành nhiều.
Lúc này sói con đang nhảy nhót tung tăng, khi thì vượt qua đội ngũ, khi thì vòng về đi theo cọ loạn bên chân Tần Thanh Man, chờ cọ vui vẻ lại chạy lên đầu đội ngũ đi dò đường.
Sói con hoạt bát vui vẻ vô cùng.
Lúc đầu mọi người còn lo lắng sói con chạy mất, nhưng thấy nó vòng đi vòng lại vài lần về làm nũng với Tần Thanh Man, mọi người cũng thả lỏng không quan tâm.
Đêm qua sói con lập công lớn, mọi người đều vô cùng yêu thích sói con. Trong đội ngũ, chỉ có một người trừng mắt đầy thù hận mà nhìn sói con, nếu không phải đôi tay bị buộc chặt, rất có thể người này đã xông lại đây đánh nhau với sói con rồi.
Sói con đặc biệt mẫn cảm với thiện ác.
Sói con đã sớm phát hiện Triệu Phi Bằng nhìn mình với ánh mắt không tốt, nhưng nó không thèm phản ứng. Người này thua dưới tay nó, nên nó chẳng hề hiếu kỳ chút nào. Thậm chí sói con còn cố ý chạy đến bên người Triệu Phi Bằng cào văng tuyết lên mặt anh ta.
Sói con lớn lên bên cạnh Tần Thanh Man, nó ngoại trừ việc không thể nói thì không khác gì mấy đứa nhỏ nghịch ngợm.
Triệu Phi Bằng bị hất tuyết lên mặt, tròng mắt đều trợn tròn lên hết.
Lúc này, sói con mới nhanh như chớp chạy về chỗ Tần Thanh Man rầm rì mách lẻo.
Tần Thanh Man chỉ đành khom lưng sờ sói con bị ức hiếp, lúc này nó mới hưng phấn nhảy nhót chạy lên đầu đội ngũ lần nữa, cứ như đội ngũ này là do nó lãnh đạo.
Nhìn sói con hoạt bát đáng yêu như thế, không khí nặng nề bỗng tiêu tán không ít.
Bởi vì trong đội ngũ có Tần Thanh Man và hai đứa nhỏ, nên tốc độ di chuyển cũng không nhanh, hơn nữa vì tuyết đọng trên mặt đất gây ảnh hưởng nên đoàn người đi hơn một tiếng mới nhìn thấy mộ Triệu Lão Tứ.
Vị trí chôn cất Triệu Lão Tứ xem như thuộc nghĩa trang thôn Đoàn Kết, nhưng lại ở sát ngoài cùng, mộ phần gần nhất cũng cách đó ít nhất nửa đỉnh núi.
“Đồng chí Tần, sắp tới rồi, phía trước là mộ Triệu Lão Tứ.”
Người quân nhân tối hôm qua tới mộ Triệu Lão Tứ dò đường báo cáo với Tần Thanh Man, lúc này Tần Thanh Man đã đi tới bên cạnh Viên Hướng Dương.
Gần như là dẫn đầu đoàn người.
“Vị trí chôn cất Triệu Lão Tứ cách thôn rất xa, không chỉ thế, cảnh sắc xung quanh cũng không tệ.” Bởi vì sắp đến mộ phần nên Tần Thanh Man đứng tại chỗ đánh giá khung cảnh và tình huống xung quanh một chút, mới nói ra lời này.
Chỗ này là eo núi, mộ phần Triệu Lão Tứ tọa lạc cao hơn giữa sườn núi một chút, bên cạnh là một bờ vực không sâu lắm, nhìn xuống dưới còn thấy một hồ nhỏ, theo góc độ phong thuỷ mà nói, đây là một vùng đất huyệt tốt.
Trái Thanh Long phải Bạch Hổ, hai tòa núi cao bảo vệ mộ phần Triệu Lão Tứ, phía trước còn có hồ nước, đây là điển hình cho mảnh đất cá chép vượt long môn.
Khó trách Triệu Lão Tứ được chôn cất ở đây.
“Đồng chí Tần, từ khi Triệu Lão Tứ được chôn ở đây, người nhà Triệu Tài không cho những người khác chôn cất ở quanh khu này nữa. Tuy người trong thôn nói mấy câu oán hận, nhưng không muốn đánh mất những lợi ích mà Triệu Tài báo đáp trong thôn, cho nên mọi người cũng đều nhịn xuống.” Triệu Chính Nghiệp đi tới bên người Tần Thanh Man, nhỏ giọng nói một câu.