Triệu Chính Nghiệp trước đó đã kể chuyện có người ăn cá trong ao rồi nằm nửa sống nửa chết trên giường, tình trạng này chắc chắn là do chất độc ảnh hưởng đến não bộ. Đó là người có sức đề kháng kém, không thể chống lại sự ăn mòn của chất độc trong não nên đã chết hoặc nằm liệt.
Nhưng Triệu Phi Bằng có sức khỏe tốt, sức đề kháng tốt, nói không chừng có thể sống sót thật.
"Nói mới nhớ, Triệu Phi Bằng có vấn đề về não từ khi còn rất nhỏ. Khi đó, cha mẹ của anh ta chỉ nói với mọi người là do bị ngã, cũng không ai để ý nhiều." Triệu Chính Nghiệp kinh ngạc nhìn Triệu Phi Bằng.
Càng nói càng cảm thấy Triệu Phi Bằng có vấn đề về não khả năng là do ăn cá trong hồ.
"Vậy tại sao mỗi tháng anh ta đều lên núi?"
Có người đột nhiên thắc mắc.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người lại dời từ Triệu Phi Bằng sang hồ nước phía xa, lúc này trong đầu mọi người đều đang rối rắm cùng một chuyện.
"Có thể lúc còn rất nhỏ Triệu Phi Bằng đã vô tình ăn phải cá trong hồ nên trúng độc. Tuy nhiên trúng độc không sâu, nhưng vẫn làm tổn thương một phần não bộ, cho nên có lúc tỉnh lúc mê." Thanh Man đã sắp xếp mọi manh mối lại với nhau, sau khi xâu chuỗi toàn bộ sự việc lại mới nói cho mọi người nghe suy đoán của mình.
"Đầu óc Triệu Phi Bằng không tốt là từ lúc tám tuổi." Triệu Chính Nghiệp cũng ủng hộ lời nói của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man khẽ gật đầu, sau đó nói tiếp: “Triệu Phi Bằng có thể giữ được mạng không chỉ vì anh ta ăn trúng độc ít, rất có thể là vì cha mẹ anh ta đã tìm thấy một số bài thuốc dân gian, mà khả năng bài thuốc dân gian này cần phải ăn cá trong ao. Đó là lý do tại sao Triệu Phi Bằng vẫn luôn lên núi suốt nhiều năm qua.”
Sự chú ý của mọi người chuyển sang Tần Thanh Man, chờ cô nói tiếp.
"Đầu óc Triệu Phi Bằng có lúc tỉnh táo, có lúc không. Vì cha mẹ anh ta mất sớm, chưa kịp chữa trị xong thì đã không còn ai bảo vệ anh ta nữa, cho nên trong lúc uống thuốc đã xảy ra sai sót già đó. Vì vậy nhiều năm qua Triệu Phi Bằng mới một mực lên núi tìm cá ăn, có lẽ là Triệu Tài cũng gặp được anh ta trong hoàn cảnh này.”
Tần Thanh Man dựa trên manh mối mà suy luận, không phải tự nhiên mà đoán như vậy.
"Từ sau giải phóng Triệu Tài bắt đầu nuôi dưỡng Triệu Phi Bằng. Khi đó nhờ việc tố cáo địa chủ Phương Hoành Bá mà ông ta đã có được rất nhiều công lao. Cả huyện và thị trấn đều khen thưởng ông ta. Như vậy ông ta mới có năng lực nuôi thêm một người nữa." Triệu Chính Nghiệp nhớ lại chuyện xảy ra năm đó.
"Vì đã ăn cá độc trong ao nhiều năm nên Triệu Phi Bằng có khả năng kháng độc, không những có thể tùy ý ăn cá độc mà còn không sợ sương độc trong hồ. Triệu Tài nhìn thấy điểm này, mới nảy sinh ý định với số vàng của Phương Hoành Bá, bởi vì hồ nước này không phải là ai muốn cũng có thể đi vào được."
Tần Thanh Man tiếp tục giải thích suy đoán của mình.
Phương Lỗ nghe vậy, hỏi một việc mà anh ta không hiểu được: “Đồng chí Tần, cho dù sương mù trong hồ có độc, nhưng chỉ cần đeo mặt nạ phòng độc thì nhất định có thể xuống đáy hồ. Triệu Tài làm vậy không phải quá tự tin à?"
Tần Thanh Man lắc đầu nhìn Phương Lỗ.
"Đồng chí Phương Lỗ, cái hồ này không đơn giản như vậy. Nếu chỉ cần đeo mặt nạ phòng độc là đi xuống được thì Triệu Tài sẽ không bao giờ dám giấu vàng dưới đó."
Tuy rằng Tần Thanh Man chỉ gặp Triệu Tài một lần, nhưng chỉ với một lần gặp mặt đó cô đã biết Triệu Tài là một người rất cẩn thận, người như vậy nếu không chắc chắn tuyệt đối sẽ không dám phạm tội lớn như vậy.
"Ý đồng chí Tần nói là ngay cả mặt nạ phòng độc cũng không thể phòng được độc trong hồ này à?"
Người luôn bình tĩnh như Phương Lỗ cũng đã thay đổi sắc mặt.
Vậy chẳng phải muốn lấy được số vàng đó thì phải có Triệu Phi Bằng ư? Nhưng sao Triệu Phi Bằng lại phải nghe lời bọn họ chứ? Nếu Triệu Phi Bằng không có vấn đề gì thì còn có thể dùng tình cảm lay động, dùng lý trí thuyết phục, nhưng Triệu Phi Bằng này lại là người đầu óc có vấn đề.
Không ai có thể ra lệnh cho một người đầu óc có vấn đề được.
Tần Thanh Man nhìn ra sự lo lắng của Phương Lỗ, nói tiếp: "Có lẽ sương mù độc trong hồ này không chỉ có thể ảnh hưởng đến con người qua đường hô hấp mà còn có thể bám vào da và ảnh hưởng đến cơ thể con người thông qua mạch máu, vì vậy đeo mặt nạ phòng độc cũng vô ích."
Cô biết có một số loại khí đặc biệt thậm chí có thể xuyên qua mặt nạ và áo khoác phòng độc.
Tần Thanh Man không nói quá rõ ràng, nhưng ai cũng đều hiểu, mọi người hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn Triệu Phi Bằng càng thêm phức tạp bất an.