Lúc này Triệu Phi Bằng hoàn toàn không nhìn ai cả, từ lúc đến nơi đây, ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào vị trí hồ nước.
Những thay đổi này cũng phần nào xác nhận suy đoán của Tần Thanh Man là hợp lý.
"Đồng chí Tần, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?" Phương Lỗ nhìn hồ nước, hơi nóng lòng, tìm được tang vật nhưng không thu hồi được, thật đúng khiến người ta bất đắc dĩ mà.
“Chờ chút đã.” Tần Thanh Man nhẹ nhàng trả lời Phương Lỗ.
“Chờ gì?” Phương Lỗ biết là phải nước trong hồ rút đi, nhưng sau khi nước rút thì làm gì nữa? Làm thế nào để lấy vàng ra khỏi đáy hồ mới là mấu chốt, nếu không lấy được vàng ra thì bọn họ sẽ không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
"Chúng ta sẽ đi xuống."
Viên Hướng Dương suy nghĩ hồi lâu mới nói ra lời này, khi nói ra lời này, anh ta và tất cả quân nhân ở đây đều đã sẵn sàng không màng sống chết của mình.
Quân lệnh như núi, dù dùng mạng người để lấp vào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
"Đồng chí Viên Hướng Dương, không được, chúng tôi không thể để đồng chí mạo hiểm như vậy." Phương Lỗ trực tiếp phản đối.
Không ai biết dưới hồ sâu bao nhiêu, phải mất bao lâu mới hoàn thành nhiệm vụ, nếu mất cả một đêm, vậy sinh mạng phải trả giá cho việc lấy lại số vàng này quá lớn.
Lớn đến mức anh ta không những không chấp nhận nổi, hơn nữa còn bị lương tâm cắn rứt.
"Cục trưởng, vụ án này vốn là nhiệm vụ của chúng tôi, các đồng chí của Sư đoàn XXX chỉ đến đây để hỗ trợ chúng tôi. Chúng tôi không thể để người của sư đoàn hy sinh, bọn họ đã nỗ lực hết mình để bảo vệ biên giới, không thể để họ hy sinh ở đây một cách vô ích. Hãy để chúng tôi đi xuống lấy vàng." Tất cả công an có mặt đều tỏ rõ thái độ với Phương Lỗ.
Nhiệm vụ thu hồi vàng là của bọn họ, sao bọn họ có thể để những người trong sư đoàn hy sinh bản thân mình chứ, điều này không công bằng?
“Đoàn trưởng, là quân nhân, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ đất nước. Dù chúng ta chỉ tới hỗ trợ các đồng chí công an thu hồi vàng nhưng chúng ta vẫn có trách nhiệm và nghĩa vụ trong đó. Chúng ta không thể để các đồng chí công an gặp nguy hiểm. Là người lính, chúng tôi xin lệnh được xuống hồ thu hồi vàng.”
Liên trưởng đã dẫn trung đội một hộ tống thuốc nổ về huyện thành, trung đội hai ở lại làng Hữu Nghị, theo sau Viên Hướng Dương đến đây lúc này là các chiến sĩ của trung đội ba. Lúc này toàn bộ binh sĩ của trung đội ba dẫn đầu là trung đội trưởng đi đến chỗ Viên Hướng Dương, xin ra lệnh.
Trên chiến trường, cả quân nhân và công an đều sẽ lựa chọn hy sinh bản thân vì người khác.
Viên Hướng Dương nhìn Phương Lỗ, Phương Lỗ lại nhìn Viên Hướng Dương.
Trong mắt cả hai đều có quyết tâm không thể thay đổi, đều hy vọng có thể để lại hy vọng sống sót cho đối phương.
"Đồng chí Phương Lỗ, tuân theo kỷ luật thời chiến, tình huống lúc này rất đặc biệt, có thể áp dụng kỷ luật thời chiến, cho nên các đồng chí phải nghe theo tôi. Tôi là quân nhân, quân nhân của sư đoàn XXX." Viên Hướng Dương một bước cũng không nhường Phương Lỗ.
Phương Lỗ cũng xuất thân từ quân nhân, anh ấy làm công an nhiều năm nhưng khí thế không hề suy giảm, ngược lại khi nghe thấy lời của Viên Hướng Dương khí thế anh ấy càng tăng vọt: “Đồng chí Viên, đây không phải là tình huống thời chiến, tôi không đồng ý với quyết định của anh. Trách nhiệm thu giữ lại số vàng đó là của công an chúng tôi, sao lại để các anh đổi thành thành chủ được chứ? Trong vụ này, các anh chỉ có quyền hỗ trợ chứ không có quyền đưa ra quyết định."
"Đồng chí Phương Lỗ, anh phải nghe tôi."
Viên Hướng Dương không đồng ý.
Người không biết nội tình còn tưởng hai bên mâu thuẫn như vậy là vì tranh giành công lao, chỉ những người tận mắt chứng kiến nguyên nhân hai bên tranh cãi mới biết rằng bọn họ đang để lại hy vọng sống cho đối phương.
"Oa oa…"
Hiện trường đột nhiên vang lên tiếng khóc lớn, là Triệu Chân.
Đây là lần đầu tiên Triệu Chân, một đứa trẻ, chứng kiến cảnh nhiều người tranh nhau đi chịu chết như vậy. Tận mắt chứng kiến điều này là một chấn động lớn, đến mức khiến khiến cậu không thể kiềm chế được nỗi chua xót mà bật khóc.
Tiếng khóc của Triệu Chân khiến mọi người kinh ngạc.
Mắt ai cũng đỏ hoe.
Triệu Chính Nghiệp đưa tay chạm vào những giọt lệ nơi khóe mắt, ông ấy sống đến từng này tuổi đã sớm coi thường sống chết từ lâu, nhưng khi nhìn thấy những người quân nhân và công an đều đang tranh nhau đi chịu chết này, ông lão cũng phải bật khóc.
Ông lão nhìn những khuôn mặt tuổi trẻ tươi sáng không hề sờn lòng trước cái chết này, cuối cùng cũng không nói nên lời, chỉ có thể ôm Triệu Chân đang khóc trong lòng quay người lại, không đành lòng nhìn thêm lần nữa.
Sở Sở cũng rưng rưng nước mắt nhìn Tần Thanh Man.