Từ hôm qua cho tới hôm nay, vẫn luôn do Tần Thanh Man chỉ huy, hai người cảm thấy Tần Thanh Man cần phải đi đón lãnh đạo từ tỉnh đến với bọn họ.
Dù Tần Thanh Man chỉ là cán bộ công xã nho nhỏ, nhưng cô gặp lãnh đạo cũng không khiếp sợ, lãnh đạo ở thời đại này còn chất phác, dễ giao tiếp hơn lãnh đạo của thời sau, cô xoa mặt Sở Sở, căn dặn Sở Sở đứng yên tại chỗ đừng chạy lung tung rồi đi đóng người cùng mấy người Viên Hướng Dương.
Trạm gác bên ngoài được bố trí hơi xa, mấy người Tần Thanh Man đi mấy phút mới gặp được lãnh đạo tỉnh đang chờ đợi.
Một vùng phía mấy người Tần Thanh Man giơ bó đuốc, người ở tỉnh bên kia cầm đèn pin, tới gần theo tia sáng, hai bên cũng tụ hợp tại một chỗ.
"Chào mọi người, tôi là phó sở trưởng của Sở công an tỉnh, Trần Sơn Hà."
Trần Sơn Hà vươn tay trước, tay của ông ấy vươn về phía Tần Thanh Man.
Trần Sơn Hà không phải vừa mới đến, mà khi Tiểu Phạm mới vừa lên núi thì ông ấy đã dẫn người tới làng Hữu Nghị tập hợp với nhân viên canh gác ở đó, tìm hiểu tất cả tin tức.
Sau khi hiểu rõ tình huống, Trần Sơn Hà không chỉ biết đêm qua làng Hữu Nghị đã trải qua nguy hiểm như thế nào, mà cũng đã biết công lao của Tần Thanh Man, cho nên khi nhìn thấy Tần Thanh Man thì ngay lập tức vươn tay về phía Tần Thanh Man.
Người có công nên được tôn trọng.
Tần Thanh Man là người con gái duy nhất trong đội ngũ, cho dù Trần Sơn Hà không biết Tần Thanh Man, cũng có thể nhận ra dựa vào đặc thù giới tính của cô.
"Đồng chí Trần, chào ông, tôi là Tần Thanh Man."
Tần Thanh Man tự giới thiệu với Trần Sơn Hà.
"Đồng chí Tần, tôi biết cô, cô rất không tệ, năng lực cá nhân của cô cực kỳ xuất sắc, cảm ơn cô đã nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, mới giúp dân chúng đều an toàn di chuyển về nhà, cảm ơn." Trần Sơn Hà làm lãnh đạo, nhất định phải khẳng định sự nỗ lực và thành tích của Tần Thanh Man.
"Đồng chí Sơn Hà, tôi là nhân viên công tác của công xã, nhất định phải cân nhắc dựa trên lợi ích của quần chúng, vì quần chúng, những chuyện này đều là chuyện chúng ta phải làm, không đáng để ông đơn độc khích lệ, đồng chí Viên Hướng Dương và đồng chí Phương Lỗ mới thực sự vất vả, bởi vì bọn họ đối đầu trực diện với nguy hiểm."
Tần Thanh Man nhập gia tùy tục nói một loạt các lời này.
Trong quan trường đời sau, có thể đây chỉ là những lời nói rỗng tuếch, nhưng ở thời đại này, như vậy là chất phác nhất.
Cũng là sơ tâm của vô số lãnh đạo vì dân.
"Đồng chí Tần, tôi cũng sẽ không quên công lao của tất cả các đồng chí, mọi người đều là đồng chí đảng tốt, cũng là công bộc tốt của nhân dân." Trần Sơn Hà nói xong câu này thì lần lượt kính chào quân lễ với Viên Hướng Dương và Phương Lỗ.
Phương Lỗ và Viên Hướng Dương nhanh chóng đáp lễ.
Trần Sơn Hà là lãnh đạo phó tỉnh, cấp bậc cao hơn bọn họ nhiều.
"Đồng chí Tần, cô nói một chút về tình hình hiện tại ở hiện trường thế nào rồi? Có thể lấy được vàng không?" Trần Sơn Hà đã sớm tìm hiểu, cho nên biết không ít chuyện.
"Đồng chí Sơn Hà, người của chúng tôi đã xuống hồ đi lấy vàng rồi."
Tần Thanh Man nói đến đây thì ra hiệu cho Phương Lỗ.
Phương Lỗ móc giấy chứng nhận trong túi của mình ra và cho Trần Sơn Hà xem vàng mà sói con tìm thấy và vàng tịch thu từ trong tay Triệu Tài.
Đồng thời giải thích xuất xứ của hai miếng vàng.
Trần Sơn Hà nghe thấy nơi tìm được vàng trên núi, thở dài một hơi.Sau khi nhận được báo cáo của cục công an huyện Bạch Thành, ông ấy lập tức báo lại cho tất cả lãnh đạo sở tỉnh, các phòng ban cùng mở một cuộc họp, sau đó ông ấy đích thân dẫn người tới làng Hữu Nghị giám sát.Số lượng nửa tấn vàng cũng không nhỏ.Quốc gia trữ nhiều vàng, sẽ đại biểu cho lực lượng quốc gia phong phú, mạnh mẽ, cũng đại biểu cho thực lực tiền tệ của nước ta trên quốc tế.Trong tỉnh cực kỳ coi trọng, Trần Sơn Hà cũng chạy suốt đêm tới làng Hữu Nghị.Từ trong tỉnh đến làng Hữu Nghị cũng không gần, bởi vì đường xá, quả thực Trần Sơn Hà chạy gần một ngày mới đến làng Hữu Nghị. Sau khi đến làng Hữu Nghị lại ngựa không dừng vó chạy tới trên núi.
Lúc này gặp được mấy người Tần Thanh Man, đạt được tin tức chuẩn xác về vàng, nỗi lòng lo lắng của ông ấy mới được thả lỏng.
“Đồng chí Sơn Hà, chúng ta vừa đi nói, đường không dễ đi, ông chú ý dưới chân..." Tần Thanh Man đi đầu dẫn Trần Sơn Hà đi về phía hồ nước, đi theo phía sau bọn họ, ngoại trừ Viên Hướng Dương và Phương Lỗ, còn có mấy vị đồng chí công an có kinh nghiệm phong phú của Sở công an tỉnh mà Trần Sơn Hà mang đến.
Trời tối, trên mặt đất có tuyết đọng, không dễ đi, khi mấy người Tần Thanh Man chậm rãi đi về lều vải, cũng đã nói rõ tình hình trên núi.
Mấy người ở Sở tỉnh Trần Sơn Hà nghe Tần Thanh Man kể ra mới hiểu muốn lấy vàng ra khó khăn cỡ nào.
Cũng đoán được sau Triệu Tài có lẽ còn có chuyện khác.
“Sau khi thu lại vàng, Sở tỉnh sẽ giúp đỡ mọi người điều tra rõ Triệu Tài, ai dám ngăn cản, trong tỉnh sẽ chặt tay người đó, mọi người yên tâm, việc số vàng này đã báo cáo đến trung ương, ai tham dự thì bắt người đó, tuyệt đối không nhân nhượng."
Lúc này, vẻ mặt của Trần Sơn Hà đã vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng bá đạo.
Ông ấy cho người giúp đỡ người trong huyện phá án không phải vì cướp đoạt công lao, mà để hộ giá hộ tống cho người trong huyện phá án, uy hiếp một số người trốn ở trong tối.