Toàn thân sói con vốn màu đen, mặc dù bên hồ nước có châm không ít bó đuốc, nhưng kích thước của sói con không lớn, một cục nho nhỏ đen nhánh, nó chỉ cần ẩn giấu vào trong bóng tối một chút thì người khác sẽ không dễ phát hiện.
Sở Sở lo lắng nếu hôm nào đó đi ở chỗ tối đen sẽ không nhìn thấy sói con.
"Ùng ục ùng ục…"
Tiếng vang phía hồ nước bắt đầu thay đổi, tất cả mọi người biết có lẽ nước sẽ nhanh chóng rút đi, không lâu nữa Triệu Phi Bằng sẽ có thể xuống hồ rồi.
Quả nhiên, trong sự mong mỏi của mọi người, năm phút sau, đầu tiên biến mất là bóng dáng sói con, sau đó là Triệu Phi Bằng.
Bóng dáng Triệu Phi Bằng vừa biến mất, trong lòng mọi người cũng căng thẳng, đám vàng này bị giấu ở dưới nước nhiều năm, cũng không biết cụ thể có tình huống gí, dưới nước còn có động vật cỡ lớn nào khác hay không.
"Trước đó tôi đã hỏi Triệu Phi Bằng, bởi vì vẫn đề ký ức nên anh ta nói giờ cũng không rõ vàng có tổn thất hay không, dù sao vàng cũng không thể ăn, lúc đầu óc anh ta không tốt thì không có chút hứng thú nào." Giọng Phương Lỗ đột nhiên vang lên trong đêm tối.
"Nơi Triệu Phi Bằng giấu vàng không có nước, cho dù trong nước có khả năng có động vật cỡ lớn gì thì cũng không thể ảnh hưởng đến vàng, mọi người yên tâm, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện."
Trước đó Viên Hướng Dương đã hỏi Triệu Phi Bằng, thậm chí vẽ ra không gian trong hang động giấu vàng, nắm chắc sự an toàn với vàng.
"Hi vọng vậy."
Phương Lỗ cũng không lạc quan như vậy, trước khi triệt để thu lại vàng, trong đầu tại không có đem hoàng kim triệt để thu hồi lại trước, trong đầu hắn bất luận cái gì khả năng tình huống đều sẽ phỏng đoán.
Phương Lỗ cũng không lạc quan như vậy, trước khi triệt để thu lại vàng, trong đầu anh ấy sẽ phỏng đoán tất cả các tình huống.
“Không cần vội, có lẽ không lâu nữa Triệu Phi Bằng sẽ quay về."
Tần Thanh Man nghe Phương Lỗ và Viên Hướng Dương nói chuyện, khuyên một câu.
Phương Lỗ và Viên Hướng Dương lập tức dừng nói chuyện, nhìn chăm chú vào hồ nước, Triệu Phi Bằng đã đi xuống mấy phút, với sự khéo léo như vậy, dưới ánh sáng của bó đuốc, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ vị trí một mét phía trên hồ nước tràn ngập sương mù màu trắng nhàn nhạt.
Rất giống sương mù trước khi mặt trời mới mọc buổi sáng.
Nhưng sương mù này khác sương mù buổi sáng, thứ này có độc.
"Sương độc bay lên rồi, mọi người chú ý hướng gió, nếu cảm nhận được gió thì nhanh chóng chạy lên vách núi." Lúc Viên Hướng Dương nói lời này, lo lắng nhìn chị em Tần Thanh Man và ông Triệu Chính Nghiệp.
Bốn người này nên tới khu vực an toàn hơn để chờ, nhưng bọn họ đều muốn ở lại chỗ đầu tiên.
"Hướng Dương, không sao đâu, Triệu Phi Bằng nói, sương mù trên hồ nước sẽ không bay loạn, dù có gió hay không cũng sẽ không bay loạn, chúng ta đứng ở đây tuyệt đối an toàn." Tần Thanh Man hiểu được nỗi lo lắng của Viên Hướng Dương.
“Ừm.”
Viên Hướng Dương bất đắc dĩ gật đầu, sau đó lại tập trung lực chú ý vào vị trí hồ nước.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nửa giờ sau, Triệu Phi Bằng cũng chưa quay về.
Lần này, ngoại trừ Tần Thanh Man, dù là Phương Lỗ là đại biểu công an một phương, hay là Viên Hướng Dương là đại biểu cho quân nhân của sư đoàn XXX thì đều khá vội vàng, dựa theo lời Triệu Phi Bằng nói trước đó, một chuyến vừa đi vừa về cũng chỉ hai mươi phút.
Nhưng Triệu Phi Bằng xuống dưới đó hơn nửa tiếng rồi cũng chưa trở lại, sẽ không phải phía dưới thật sự xảy ra chuyện chứ.
"Chờ đi, không nên gấp gáp."
Tần Thanh Man cảm nhận được tâm trạng táo bạo của mọi người, đây cũng không phải hiện tượng tốt gì, lên tiếng nhắc nhở đám người.
"Phù…"
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh, trong trẻo của Tần Thanh Man, tất cả mọi người dùng sức thở không khí trong lồng ngực ra, sau đó duy trì bình tĩnh.
"Báo cáo…"
Nhưng vào lúc này, sau lưng truyền đến tiếng báo cáo, đồng thời có một quân nhân canh gác bên ngoài cũng nhanh chóng chạy tới.
"Nói."
Viên Hướng Dương nhìn về phía đối phương.
"Báo cáo đoàn trưởng, có lãnh đạo trong tỉnh tới, tới từ Sở công an tỉnh, tên là Trần Sơn Hà, chúng tôi đã kiểm tra giấy chứng nhận, giấy chứng nhận là thật." Quân nhân báo cáo tình huống.
"Chuyện Triệu Tài tự mình giấu vàng, tôi đã báo cáo tới trong tỉnh, trong tỉnh cũng nói sẽ phái lãnh đạo đến, xem ra là vị đồng chí Trần Sơn Hà này, tôi từng thấy đối phương trong tỉnh từ xa.” Lúc này Phương Lỗ mới nhớ tới chuyện trước đó mình báo cáo vượt cấp.
"Có mời đồng chí Trần Sơn Hà tới đây không?"
Viên Hướng Dương và Phương Lỗ liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Tần Thanh Man.