Sau khi đồ ăn vào trong bụng, Triệu Phi Bằng cũng quen thuộc hơn với mọi người, rất nhiều thứ không phải Tần Thanh Man hỏi thì anh ta cũng trả lời.
Viên Hướng Dương đã kéo người qua thì thầm.
Bọn họ đang nói về tình huống dưới hồ nước, trong tay Viên Hướng Dương cầm một cuốn sổ, trong sổ có không ít bức vẽ, là Viên Hướng Dương đang vẽ hang động giấu vàng rộng rãi dưới hồ nước.
Tần Thanh Man biết những chuyện liên quan đến vụ án đều phải lưu trữ, cũng không quấy rầy, mà vuốt ve bụng cho sói con.
Trên núi không có thịt băm cho sói con ăn.
Sói con đành tự lực cánh sinh, xuống nước bắt cá.
Sau khi ăn uống no đủ, nó còn biết dùng tuyết đọng rửa sạch sẽ rồi mới đến tìm Tần Thanh Man, nó buồn ngủ rồi, muốn ngủ, bình thường khi ở nhà, nó sẽ ngủ trưa với Sở Sở.
Trước đó Tần Thanh Man chưa ngủ gật được bao lâu, thế nên dứt khoát dựa vào cùng chỗ với Sở Sở ngủ gà ngủ gật, tay không ngừng xoa bụng sói con.
Có thể do lần đầu ăn cá, sói con không khống chế số lượng, hoặc là cá trong hồ nước cực ngon, dù sao khi Tàn Thanh Man xoa bụng cho sói con thì thấy bụng nó tròn như trống.
Thời gian từng chút, từng chút trôi qua, trong đống lửa màu quýt, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.
Sau khi trời tối, khu vực này yên tĩnh nhất, nhánh cây xung quanh giương nanh múa vuốt, cộng thêm trên vách đá có mộ của Triệu lão tứ, người hơi nhát gan sẽ bị dọa phát khóc, may mắn ở đây đều là người gan lớn.
Vẻ mặt của mọi người đều không chút thay đổi.
Ngay cả hai đứa trẻ như Sở Sở và Triệu Chân cũng giữ sắc mặt rất trầm tĩnh.
Lúc này, mọi người đều đang đứng bên hồ nước, trên mặt đất một bên cắm bó đuốc sáng tỏ, có không ít bó đuốc chiếu sáng, mọi người có thể thấy rõ ràng toàn bộ hồ nước, về phần đèn pin, không nỡ dùng.
Tia sáng của đèn pin sẽ là bế mạc, còn phải dùng để dùng trong thời khắc mấu chốt.
Lúc này, Triệu Phi Bằng đã chuẩn bị đầy đủ, vác trên lưng một cái ba lô, mặc dù vàng nặng, nhưng thể tích ít, có ba lô này, có lẽ vác vài lần là vận chuyển vàng ra hết thôi.
"Phi Bằng, vậy đã nhớ cách dùng đèn pin như nào chưa?
Viên Hướng Dương không yên tâm hỏi Triệu Phi Bằng.
Trời tối rồi, xuống hang động chắc chắn phải có ánh sáng sáng mới có thể thấy rõ, anh ấy chuẩn bị đèn pin cho Triệu Phi Bằng, cũng không biết Triệu Phi Bằng trước giờ chưa từng dùng đèn pin cầm tay có nhớ chính xác cách dùng không.
“Nhớ kỹ rồi."
Triệu Phi Bằng không ngại Viên Hướng Dương hỏi nhiều, bởi vì anh ta biết tầm quan trọng của vàng.
“Phi Bằng, sau khi xuống dưới không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến." Trước đó Viên Hướng Dương đã trò chuyện không ít với Triệu Phi Bằng, biết mỗi lần nước ở hồ nước rút sẽ trong vòng hai giờ, hai giờ sau thì nước mới lấp đầy lại một lần nữa.
“Được.”
Triệu Phi Bằng ồm ồm gật đầu.
“Rào… Rào…” Nhưng lúc này, nước trong hồ không có gió bắt đầu vỗ nhè nhẹ đánh vào bên bờ, cùng với âm thanh rào rào vang lên, mọi người còn mơ hồ nghe được tiếng lách tách.
Đặc biệt giống tiếng ếch xanh nhảy xuống nước.
"Mọi người lui lại hết đi, lát nữa sẽ có sương trắng bốc lên, sương trắng sẽ bao phủ toàn bộ hồ nước, mọi người sẽ không thể hô hấp được đâu.” Triệu Phi Bằng nghe thấy âm thanh thì sắc mặt lập tức nghiêm túc lên, đồng thời cũng nhắc nhở đám người Tần Thanh Man.
"Phi Bằng, cẩn thận một chút, có chuyện gì thì mau chóng quay lại.”
Phương Lỗ cũng căn dặn Triệu Phi Bằng.
"Rõ." Triệu Phi Bằng nhìn xuống mỗi người ở đây dưới ánh sáng của bó đuốc, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên mặt Tần Thanh Man, sau đó anh ta nở một nụ cười vui vẻ.
Xấu xí xấu xí.
Tần Thanh Man biết Triệu Phi Bằng bởi vì sói con mà yêu ai yêu cả đường đi với mình, thế nên xua xua tay với Triệu Phi Bằng.
Lời căn dặn đã nói hết lúc trước rồi, không cần phải nói lại một lần nữa.
"Tất cả mọi người nghe theo lệnh tôi, lùi lại."Viên Hướng Dương vỗ vỗ bả vai Triệu Phi Bằng, sau đó hạ lệnh.
Chuyện sương trắng không thể coi thường, dù sao cẩn thận cũng không thừa.
Sau khi Viên Hướng Dương hạ lệnh, ngoại trừ Triệu Phi Bằng, tất cả mọi người bắt đầu lui lại, cuối cùng, mọi người lui đến trước lều dưới vách núi, vị trí này tuyệt đối an toàn, nhưng cũng bởi vì đêm tối và khoảng cách, mọi người lại nhìn bóng dáng Triệu Phi Bằng hơi mơ hồ.
"Chị, Đô Đô ở lại."
Sở Sở đột nhiên đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay Tần Thanh Man.
"Ừm, Đô Đô không sợ sương trắng, nó ở lại không chừng có thể giúp Triệu Phi Bằng một chút." Tần Thanh Man biết sói con ở lại.
"Vâng."
Sở Sở gật đầu, hai mắt thật to vẫn luôn nhìn về phía hồ nước.