Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 938

Chương 938 -
Chương 938 -

Triệu Phi Bằng vốn bị Viên Hướng Dương lôi kéo đi rất nhanh, cơ bắp toàn thân đều căng thẳng, nhưng sau khi Viên Hướng Dương nói với anh ta một số chuyện bình thường thì đột nhiên cũng không còn khẩn trương như vậy nữa.

Thân thể cũng không căng thẳng như vậy nữa.

Đám người Tần Thanh Man cũng đều đi theo quay về lều vải.

Sau khi đi vào lều vải, Triệu Phi Bằng lựa chọn ngồi gần chỗ Tần Thanh Man, cũng không thể nói là tới gần Tần Thanh Man, mà tới gần sói con hơn, chủ yếu là do sói con dính lấy Tần Thanh Man.

"Phi Bằng, anh còn nhớ rõ phương thuốc năm đó không?"

Sau khi tất cả mọi người ngồi bên cạnh đống lửa, Tần Thanh Man mới hỏi Triệu Phi Bằng, cô dự định xem phương thuốc trước một chút rồi mới điều trị đầu óc cho Triệu Phi Bằng.

"Không nhớ rõ."

Triệu Phi Bằng lắc đầu: "Khi đó tôi còn nhỏ, sau khi cha mẹ qua đời, vì quá đau lòng mà sốt liền mấy ngày, sau đó đã quên đi không ít chuyện, cũng không nhớ được phương thuốc, tôi không muốn chết nên đã lên núi tìm cá ăn, lúc ấy nghĩ là cùng lắm thì chết theo cha mẹ."

"Đứa nhỏ ngốc này."

Triệu Chính Nghiệp nghe vậy thì nước mắt tuôn đầy mặt.

"Triệu Phi Bằng đây là người ngốc có phúc của người ngốc, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn." Tần Thanh Man an ủi Triệu Chính Nghiệp và Triệu Phi Bằng.

“Đúng, đúng, người ngốc có phúc của người ngốc." Triệu Chính Nghiệp liên tục gật đầu.

Triệu Phi Bằng cũng không thầy không vui vì bị người khác nói ngốc, ngược lại nở một nụ cười vui vẻ chân thật.

Trước đó Phương Lỗ đã phái người trở về làng, khi mấy người Tần Thanh Man giao lưu bên hồ nước với Triệu Phi Bằng thì người về làng đã quay lại, lúc đám người Tần Thanh Man trở lại lều vải, trong lều đã tràn ngập mùi đồ ăn thơm phức.

Những công an quay về làng do Tiểu Phạm dẫn đội.

Lúc mấy người Tiểu Phạm quay về làng thì rất nhiều người ngủ bù trong làng cũng đều đã tỉnh lại.

Tuy nói đã không ngủ cả một buổi tối, nhưng cũng không cần ngủ bù một ngày, ngủ mấy tiếng rồi đến cơm trưa cũng đều tỉnh dậy, sau khi mọi người tỉnh lại, nghe ngóng mới biết được mấy người Tần Thanh Man lên núi.

Các dân làng rất tiếc nuối vì không thể giúp gì cho đoàn người Tần Thanh Man.

Ngay khi mọi người đang ăn cơm, Tiểu Phạm dẫn theo công an về làng, nhìn thấy Tiểu Phạm, các dân làng nhiệt tình chào hỏi, đến khi Tiểu Phạm quay về lấy nồi bát bầu bồn, nhà nào cũng đưa tới không ít đồ tốt.

Tiểu Phạm không dám nhận.

Nhưng cậu ấy nhận trứng gà mọi người đưa, không phải nhận không, mà có cho phiếu cơm.

Hôm qua không chỉ có các dân làng không được nghỉ ngơi tốt mà tất cả mọi người Tần Thanh Man cũng đều không được nghỉ ngơi tử tế, Tiểu Phạm bèn tự tiện đưa ra quyết định nhận một chút trứng gà của dân làng cho mọi người bồi bổ thân thể.

Đến khi đám người Tần Thanh Man quay lại lều vải, trong tay mỗi người đều đã có hai quả trứng gà luộc nóng hổi.

Là Tiểu Phạm vừa dẫn người nấu ra.

“Chú Phi Bằng, ăn trứng gà, trứng gà ăn ngon." Triệu Chân thấy Triệu Phi Bằng lấy hai quả trứng thì hơi khó xử, không biết làm sao, dứt khoát nhét hai quả trứng gà của mình vào túi, sau đó cầm lấy một quả trứng gà trong tay Triệu Phi Bằng, bắt đầu bóc.

Bóc xong thì nhét vào miệng Triệu Phi Bằng.

Triệu Phi Bằng ăn một hời, nước mắt chảy ra, đã rất nhiều năm anh ta không được ăn trứng gà nóng rồi.

Anh ta nhớ tới ký ức đã sớm mơ hồ về cha mẹ.

Mặc dù khuôn mặt mơ hồ, nhưng anh ta còn nhớ rõ trứng gà nóng mà cha mẹ nấu cho mình, anh ta nhớ kỹ nhiệt độ, giống hệt cảm giác trong tay chút nào.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy nước mắt của Triệu Phi Bằng, nhưng không có ai cố ý nói cái gì, cũng không ai an ủi.

Im lặng là sự tôn trọng với Triệu Phi Bằng.

Triệu Chân cũng nhìn thấy nước mặt chảy trên mặt Triệu Phi Bằng, suy nghĩ một chút, duỗi tay áo xoa xoa cho Triệu Phi Bằng, sau đó mới lột vỏ trứng gà.

Bởi vì ăn ở bên ngoài nên cũng không để ý nhiều thứ.

Dùng cành cây xiên bánh bao cứng rắn gác trên lửa nướng, trong nồi đang nấu canh rau củ, mặc dù vô cùng đơn giản, còn không có thịt, nhưng ở ngoài trời lạnh lẽo như này, có thể có đồ ăn ấm nóng như vậy đã rất hoàn mỹ rồi.

Tất cả mọi người đều quý trọng đồ ăn trong tay.

Cơm nước xong xuôi, mặt trời đã ngả về tây, nhưng còn khoảng hai tiếng nữa thì trời mới tối hẳn, đầu xuân tới rồi, thời gian ban ngày cũng dài ra, trước kia chưa đến bốn giờ chiều đã tối, hiện giờ hơn năm giờ trời mới tối đen.

Đám người Tần Thanh Man muốn quay về lấy vàng còn phải chờ mấy tiếng nữa.

Bình Luận (0)
Comment