Nhà Triệu Phi Bằng dù là bố cục hay vật liệu kiến trúc thì đều là tốt nhất, nhà như vậy, dựa theo chính sách là phải lấy ra phân phối, nhưng hết lần này tới lần khác, nhà Triệu Phi Bằng vẫn là nhà Triệu Phi Bằng.
Một người đầu óc không tốt sao có thể bảo vệ một ngôi nhà lớn như vậy.
Sao có thể do Triệu Tài giơ cao đánh khẽ, rõ ràng đây là hậu quả của việc hai bên đánh cờ.
Tần Thanh Man có thể nghĩ tới những chuyện này, vậy loại người có kinh nghiệm phong phú như Viên Hướng Dương và Phương Lỗ đương nhiên càng nghĩ thông suốt điểm mấu chốt trong đó, lần này mọi người thật sự trợn mắt há hốc mồm nhìn Triệu Phi Bằng, thậm chí còn muốn cười to.
Triệu Tài lật thuyền trong mương rồi.
Cái gì mà hàng năm thường xuyên đến thăm Triệu lão tứ, cái rắm, rõ ràng là Triệu Tài muốn lấy vàng lại uất ức không thể lấy ra được, không cam lòng nên mỗi năm mới chạy tới làng Hữu Nghị nhiều như vậy .
“Mỗi lần Triệu Tài về làng, tôi đều lên núi từ sớm, ông ta hầu như không tìm được tôi.”
Lúc Triệu Phi Bằng nói lời này, sắc mặt mang theo sự đắc ý đơn thuần.
Đồng thời cũng trả lời câu hỏi vừa rồi của Tần Thanh Man: "Năm thứ hai sau khi giấu vàng, Triệu Tài tìm tôi lấy vàng, tôi không lấy cho ông ta, ông ta lập tức đánh tôi, treo lên đánh, đánh chết tôi cũng không lấy cho ông ta, từ sau năm đó, số lần đầu óc tôi tỉnh táo càng ngày càng ít, nhưng dù Triệu Tài lừa gạt tôi thế nào thì trong tiềm thức tôi đều không tin ông ta, cũng không lấy vàng cho ông ta.”
"Đồng chí Triệu Phi Bằng, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bảo vệ tài sản của quốc gia."
Tần Thanh Man thật sự cảm ơn Triệu Phi Bằng.
Năm thứ hai sau khi Triệu Tài giấu vàng đã kêu Triệu Phi Bằng lấy vàng ra, rõ ràng đã có nơi mới để giấu đám vàng này, hoặc là nói đã có đường về.
Tần Thanh Man nghĩ đến chuyện này, nhìn thoáng qua Viên Hướng Dương.
Vẻ mặt Viên Hướng Dương lúc này cũng cực kỳ nghiêm túc, khẽ gật đầu với Tần Thanh Man, trước đó hai người đều trải qua chuyện phần tử của địch nhập cảnh, biết có nguy cơ ẩn dưới sự yên ổn.
Nói không chừng Triệu Tài là một người bí mật bị đặc vụ của địch xúi giục.
Nếu không sao ông ta lại tàng trữ nhiều vàng như thế, ông ta không biết nguy hiểm khi mọi chuyện bại lộ sao?
Chắc chắn có biết.
Cho nên khi Triệu Tài lấy trộm vàng thì đã có sẵn đường lui nên mới dám ra tay.
Phương Lỗ và các nhân viên công an khác cũng bởi vì lời nói của Triệu Phi Bằng mà chấn động, kiếp sống làm công an đã nhiều năm khiến bọn họ vô cùng nhạy cảm, ánh mắt của bọn họ cũng đều nhìn về phía Viên Hướng Dương.
Viên Hướng Dương là quân nhân của sư đoàn XXX, canh phòng đường biên giới.
Viên Hướng Dương không nói gì, mà khẽ gật đầu với những nhân viên công an phía Phương Lỗ, ý là trong lòng anh ấy biết rõ.
Đám người Phương Lỗ lúc này mới thả lỏng.
"Triệu Phi Bằng, đi thôi, quay về lều ăn chút gì đó với chúng tôi đi, chờ đến tối hồ nước rút xuống thì đi lấy vàng.” Tần Thanh Man đã làm rõ đầu đuôi mọi chuyện, nói với Triệu Phi Bằng một tiếng rồi đi về phía lều vải.
Nhiệt độ trên núi lúc này thấp hơn trong làng mấy lần, trong trời đông giá rét, đương nhiên là sưởi ấm thích hợp hơn.
“Tôi… Tôi có thể vào không?"
Đối mặt với lời mời của Tần Thanh Man, ánh mắt Triệu Phi Bằng nhìn về phía lều vải vừa kích động vừa thấp thỏm.
Anh ta hiếm khi tỉnh táo, cũng hiếm khi được người khác đối xử như người bình thường.
Dù Triệu Phi Bằng không có kinh nghiệm sống gì, nhưng bởi vì tấm lòng trong sáng nên anh ta có thể cảm nhận được người xuất hiện ở đây đều không có ác ý với anh ta, ngay cả sói con cũng không có ác ý.
Không chỉ như thế, anh ta cảm thấy ánh mắt những người khác nhìn mình mang theo thương hại, chỉ có Tần Thanh Man nhìn mình với ánh mắt bình thường.
Anh ta thích ánh mắt như vậy.
"Triệu Phi Bằng, người dân trong thiên hạ đều là đồng chí, anh là đồng chí của chúng tôi, đương nhiên có thể vào lều vải." Tần Thanh Man duỗi tay tỏ ý tán thành với Triệu Phi Bằng.
“Cảm ơn." Đầu tiên Triệu Phi Bằng buông Triệu Chân trên vai xuống, sau đó lau lau tay lên người rồi mới dám nắm chặt tay Tần Thanh Man.
Trời lạnh, Tần Thanh Man đang đeo găng tay, nhưng Triệu Phi Bằng không mang găng tay.
Nhưng hai người bắt tay cực kỳ chính thức, cũng vô cùng nghiêm trang, tất cả mọi người đều chứng kiến phần chân thành này.
"Đi nào, đồng chí Triệu Phi Bằng, quay về lều với chúng ta đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, đều đói rồi, chúng ta ăn chút đồ nóng lót dạ." Viên Hướng Dương chờ Tần Thanh Man và Triệu Phi Bằng bắt tay xong thì chủ động kéo Triệu Phi Bằng đi về phía lều vải.
Đồng thời nói chuyện phiếm với Triệu Phi Bằng.