Đối mặt với câu hỏi của Sở Sở, Viên Hướng Dương không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man qua kính chiếu hậu.
Tần Thanh Man cũng nghe thấy câu hỏi của Sở Sở, đưa mắt qua, nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Viên Hướng Dương.
"Sở Sở, em quên lời chị từng nói với em rồi à?"
Tần Thanh Man nhẹ nhàng kéo Sở Sở đang nửa nằm trên bả vai Viên Hướng Dương trở lại.
"Chị, xin lỗi, em nhớ anh rể."
Sở Sở thấy Tần Thanh Man nghe được câu hỏi của mình thì ủ rũ cúi đầu, nhận sai với Tần Thanh Mạn, cậu chưa quên lời Tần Thanh Man nói, nhưng cậu thực sự rất nhớ Vệ Lăng.
Với lại cậu biết chị cũng nhớ anh rể.
"Sở Sở, anh rể của em là quân nhân, quân nhân có kỷ luật của quân nhân. Dù là người thân, chúng ta cũng phải tuân thủ quy định bảo mật, không được hỏi những vấn đề không nên hỏi, nếu không sẽ làm người khác khó xử. Hơn nữa, chị tin A Lăng sẽ bình an trở về nhà." Tần Thanh Man ôm Sở Sở nhẹ nhàng an ủi cậu.
"Chị, em hiểu rồi, em cũng tin anh rể sẽ bình an trở về nhà."
Sở Sở ôm lấy Tần Thanh Man.
Áo bông đen thùi lùi cọ rất nhiều tro tàn lên quần áo Tần Thanh Man.
Trước đó ở thôn Đoàn Kết, cậu và sói con chui qua tường lửa nhà Triệu Tài để tháo ngòi nổ, quần áo bông đã bị dính đen, dưới tình huống không có điều kiện, cậu chỉ có thể tiếp tục mặc bộ áo bông này.
Dù sao thì bẩn bên ngoài chứ không phải bẩn bên trong.
Nhưng lúc này bởi vì ôm Tần Thanh Man, nên quần áo của Tần Thanh Man khó tránh khỏi bị cọ bẩn.
Tần Thanh Man không quan tâm, ở bên ngoài hai đêm, dù sao về đến nhà cũng phải tắm rửa sạch sẽ nên càng ôm Sở Sở chặt hơn, lấy ví dụ từ bậc tiền bối nói cho cậu nghe về nghề quân nhân.
Quân nhân, dù ở chức vụ cao hay thấp, đều xứng đáng được tất cả mọi người kính nể và tôn trọng.
Theo lời nói của Tần Thanh Man, không chỉ Sở Sở bị mê hoặc, ngay cả ánh mắt của Viên Hướng Dương và tài xế cũng sáng ngời.
Chỉ có quân nhân chân chính mới biết nỗi vất vả của quân nhân.
Đôi khi nhiều thành viên trong gia đình cũng khó có thể hiểu được.
Đây là lần đầu tiên bọn Viên Hướng Dương nghe thấy người nhà nghĩ gì về quân nhân, và bọn họ vĩ đại như thế nào.
Kiếp trước Tần Thanh Man học sâu biết rộng, nắm rõ 5000 năm lịch sử.
Những trường hợp cô liệt kê không chỉ có thời hiện đại mà còn có thời cổ đại, các triều đại đều có, những trường hợp này được cô kể lại rất xuất sắc, du dương trầm bổng là đời người, sáng lạn là chiến công.
Kể một lúc, đã kể đến đoàn xe đến đồn Kháo Sơn.
Đồn Kháo Sơn là trạm nghỉ của sư đoàn xxx, khi chiếc xe dẫn đầu dừng lại, tài xế lái xe jeep mới hoàn hồn, đạp phanh xe. Vừa rồi anh ta nghe Tần Thanh Man kể chuyện đến mê mẩn, may là bản năng lái xe đã khắc vào trong xương, cộng thêm lái xe chậm nên không xảy ra vấn đề gì.
"Em dâu, anh sẽ đưa các em đến cửa thôn, mau về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đợi Vệ Lăng trở về, anh sẽ lập tức đưa cậu ấy về nhà đoàn tụ với các em."
Viên Hướng Dương dặn dò Tần Thanh Man.
Có những lời bởi vì kỷ luật không thể nói, nhưng lời an ủi thì vẫn có thể.
"Hướng Dương, các anh cũng mau trở về đi. Mọi người đều vất vả rồi, về sư đoàn sớm một chút cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn."
Tần Thanh Mạn dắt Sở Sở đứng ở cửa thôn vẫy tay chào đoàn xe.
Lần này không chỉ có Viên Hướng Dương đáp lại chị em Tần Thanh Man, tất cả các chiến sĩ đều vẫy tay chào bọn họ.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, bầu không khí trong đoàn lúc này cũng không nặng nề như vậy nữa, cộng thêm đều là thanh niên, hành trình lần này tuy căng thẳng và gặp phải nhiều nguy hiểm, nhưng khi an toàn rồi nhớ lại, mọi người đều trò chuyện say xưa. Trên đường đi từ huyện đến sư đoàn, mấy quân nhân trong xe tải đều nhỏ giọng nói chuyện.
Người được mọi người nhắc tới nhiều nhất chính là chị em Tần Thanh Man và sói con.
Lúc xe dừng ở đồn Kháo Sơn, mọi người đều biết gia đình Tần Thanh Man sẽ xuống xe về nhà, bọn họ kéo rèm xe ô tô, rối rít chào tạm biệt hai chị em Tần Thanh Man.
Đó là lý do có vô số cánh tay vẫy chào hai chị em Tần Thanh Man.
"Tạm biệt các đồng chí." Tần Thanh Man và Sở Sở nở nụ cười nhìn mọi người.
Xe bắt đầu di chuyển chậm rãi, nhưng tất cả quân nhân trong xe đều chào gia đình Tần Thanh Man.
Đây là cảm ơn ân cứu mạng và sự tôn trọng.
Hai chị em Tần Thanh Man chờ đoàn xe đi xa mới xoay người đi về nhà, mặc dù từ huyện đến đồn Kháo Sơn không xa bằng từ huyện đến thôn Đoàn Kết, nhưng khi họ về đến thôn thì cũng đã hơn một giờ trưa. Lúc này, dù là gia đình ăn hai bữa một ngày hay gia đình ăn ba bữa một ngày thì cũng đã quá giờ cơm.
May là lúc Tần Thanh Man bọn họ trở về đã ăn cơm sáng ở nhà ăn đồn Công an huyện rồi.
Nếu không lúc này bụng đã đói cồn cào.
Xa nhà hai ngày, không chỉ hai chị em Tần Thanh Man nhớ ngôi nhà quen thuộc, mà sói con cũng rất nhớ.
Nó nhớ sữa dê thơm phức, nhớ những con dê nhỏ đã đánh lộn với nhau từ bé, càng nhớ hai con ngỗng lớn.
Đây là những người bạn và đồ chơi của sói con.
Vì thế vừa vào thôn, sói con đã gầm gừ thúc giục hai chị em Tần Thanh Man nhanh lên, đồng thời dùng đôi chân ngắn ngủn chạy về nhà, kết quả là chạy nhanh quá, quay lại nhìn thì thấy hai chị em Tần Thanh Man không theo kịp, nó lại quay đầu trở lại đón.