Bình thường ăn xong sẽ tắm rửa, nhưng hôm nay bởi vì bọn Vệ Lăng muốn bàn chút chuyện không thích hợp để cậu nghe, nên cậu chưa tắm đã trở về phòng, chưa tắm rửa, cậu cứ cảm thấy sao sao đấy, mới kiên trì thức.
Sở Sở tắm xong, vệ sinh ổn thỏa cho sói con, hai người cùng nhau trở về phòng.
Hoàng Uyển Thanh là con gái, vệ sinh có hơi chậm, lúc trở lại phòng phía Đông, Sở Sở đã ôm sói con ngủ say.
Mặc dù ban ngày đã ngủ, nhưng trẻ con vốn ngủ nhiều, đến giờ ngủ là chuyện bình thường.
Hoàng Uyển Thanh kiểm tra chăn Sở Sở, thấy không có vấn đề gì, mới bắt đầu thoa kem dưỡng.
Trước đó Triệu Tài dẫn người đến, tất cả kem dưỡng của cô ấy đều bị hư hỏng, sau đó Tần Thanh Man đưa tiền cho cô ấy mua cái mới, cái hôm nay cô ấy dùng chính là cái mới mua từ hợp tác xã cung - tiêu.
Thoa kem dưỡng thơm phức xong, Hoàng Uyển Thanh ngáp một cái leo lên giường.
Cuộc sống hằng ngày ở nhà họ Tần rất vui vẻ, tâm trạng cô ấy thoải mái vô cùng, ngủ cũng ngon.
Hoàng Uyển Thanh nằm xuống, đèn trong phòng phía Đông vụt tắt.
Lúc này, trong toàn bộ nhà họ Tần chỉ còn phòng phía Tây sáng đèn, vợ chồng Tần Thanh Man còn chưa nghỉ ngơi.
Có điều họ cũng đã vệ sinh xong nằm ở trên giường đất.
Họ không chỉ nằm trên giường mà còn nằm trên giường trong tư thế rất kỳ lạ.
“Anh muốn tự mình cởi hay là để em cởi?” Tần Thanh Man cúi đầu nhìn Vệ Lăng, vẻ mặt rất nghiêm túc, không có chút sắc thái nào, thậm chí còn dùng thân thể áp chế Vệ Lăng.
Đề phòng Vệ Lăng phản kháng.
"Bà xã..." Vệ Lăng chưa bao giờ nghĩ tới phản kháng, nhìn Tần Thanh Man cười bất đắc dĩ, biết mình không thể dễ dàng lừa qua chuyện như vậy.
Hắn thẳng thắn nói: “Bà xã, em đừng lo lắng, cũng đừng gấp, chỉ là một vết thương ngoài da thôi, gần như lành rồi." Nhiệm vụ lần này của hắn vô cùng nguy hiểm, phải nói là không thể không bị thương.
Trước đó không chủ động nói cho Tần Thanh Man biết, bởi vì thấy Tần Thanh Man chưa nghỉ ngơi tốt, muốn đợi vợ nghỉ ngơi tốt rồi mới thẳng thắn.
Kết quả là hắn còn chưa kịp thẳng thắn, đã bị vợ ép cung.
Vừa rồi đúng là dọa hắn sợ hết hồn.
Người vợ luôn dịu dàng e thẹn trước mặt hắn, lại có một mặt khí thế như vậy.
Tần Thanh Man nhìn thấy Vệ Lăng chủ động thừa nhận, vội vàng xoay người ngồi trên giường, chờ Vệ Lăng đứng dậy cởi quần áo kiểm tra.
Không tận mắt nhìn thấy, cô không yên tâm.
Thấy mình không thể trốn thoát, Vệ Lăng đành ngồi dậy, dùng ngón tay thon dài mở cúc áo sơ mi, vì nhiệt độ trong phòng cao nên lúc này hắn đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu xanh quân đội, thân hình cường tráng lấp ló dưới lớp áo.
"Bà xã, hay là đừng xem nữa."
Ngón tay của Vệ Lăng dừng trên nút áo, hồi lâu không cởi ra.
"Nói nhảm cái gì? Nhanh lên, nếu anh không tự mình cởi, em sẽ cởi cho anh." Vốn Tần Thanh Man đã sốt ruột, Vệ Lăng càng che giấu, cho thấy vết thương đã vượt qua tưởng tượng của cô.
"Bà xã, em nghe anh nói, nhiệm vụ lần này của anh có chút nguy hiểm, còn dẫn theo các thành viên trong đội. Anh là đội trưởng, nên nhất định phải đảm bảo an toàn cho các thành viên trong đội, vì vậy đã bị thương nhẹ. Trải qua thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng, vết thương đã lành rồi, nhưng nhìn có hơi xấu, em phải chuẩn bị tinh thần."
Vệ Lăng nói rõ ràng trước.
Hắn cũng biết Tần Thanh Man nhất định sẽ hiểu được vì sao hắn bị thương.
Dù hắn tài giỏi đến đâu, trong thời đại vũ khí nóng*, dưới tình huống dẫn theo các thành viên trong đội, thời khắc nguy cấp, bị thương là điều khó tránh khỏi.
*Súng, đạn, dao, kiếm...
"A Lăng, em hiểu mà, anh mau cởi áo ra đi."
Tần Thanh Man đã chuẩn bị tinh thần khi yêu cầu Vệ Lăng cởi quần áo, cho nên được Vệ Lăng nhắc nhở, vẻ mặt cô không thay đổi.
"Được rồi."
Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man chưa đạt được mục đích thì chưa bỏ qua, nhanh nhẹn cởi từng nút áo.
Những chiếc cúc áo được cởi ra, cần cổ thon dài và bờ ngực rộng của hắn lộ ra ngoài.
Thời khắc Tần Thanh Man nhìn thấy rõ cơ thể của Vệ Lăng, đồng tử giãn ra trong chốc lát, mấy giây sau lại trở lại bình thường.
"Muộn rồi, chúng ta nghỉ ngơi thôi." Nhìn thấy rõ cơ thể của Vệ Lăng xong, Tần Thanh Man chẳng còn tâm tư gì, có chút tức giận xoay người nằm trên giường, sau đó nhắm chặt mắt lại.
"Bà xã, em giận à?"
Vết thương đã lộ, Vệ Lăng cũng không cài nút áo lại, thổi tắt đèn, nằm bên cạnh Tần Thanh Man, cánh tay rắn chắc ôm lấy vòng eo ngày càng gầy của vợ.
Thực ra Tần Thanh Mạn không hề giận Vệ Lăng, cô chỉ là có chút bực bội, không biết phải làm sao.
Cô có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương trên người Vệ Lăng.
Đó là một vết thương do đạn bắn, không chỉ một, mặc dù đều tránh chỗ hiểm, nhưng số lượng hơi nhiều.
Chỉ cần nghĩ đến việc hai tháng qua Vệ Lăng phải đối mặt với sống chết, khiến cô vô cùng khó chịu, mũi cô đau nhức, nếu không phải cô xoay lưng về phía Vệ Lăng, e là Vệ Lăng đã thấy cô khóc.
"A Lăng, em không giận, anh đừng nghĩ nhiều."
Khi nói Tần Thanh Man không những mở mắt, còn kéo tay Vệ Lăng khoác lên hông mình.
Cánh tay này vẫn cường tráng mạnh mẽ như cô nhớ, mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Tần Thanh Man không hề rơi nước mắt trước mặt Vệ Lăng, tưởng là mình đã giấu tốt, nhưng cô đã bỏ qua một điều, đó là thính lực của Vệ Lăng rất tốt, chút xíu giọng mũi cũng nghe ra.
Vệ Lăng biết bà xã khóc.
"Bà xã, vết thương của anh đều tránh chỗ hiểm, nhìn thì nhiều chứ, thật ra cũng không nghiêm trọng, chỉ chảy máu một chút, nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục. Em đừng lo, vì em và Sở Sở, anh sẽ không để mình rơi vào nguy hiểm."
Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man thật chặt, dính sát người mình vào lưng vợ.
Nói xong những lời này, đôi môi ấm áp của hắn dán lên cổ Tần Thanh Man, biểu thị sự an ủi, cũng là yêu thích.