Tần Thanh Man cảm nhận được nụ hôn nóng bỏng trên cổ, ổn định tinh thần, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn đi không?”
Câu này nghe có vẻ rất bình thường, nhưng thực ra cả hai vợ chồng đều biết vấn đề muốn hỏi là gì.
Vệ Lăng ngừng lại một lúc, sau đó mới trả lời: "Nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau lại đi." Lần này, không phải hắn hoàn thành nhiệm vụ xong trở về, mà là áp giải một người về nước, người này vô cùng quan trọng, chỉ có hắn đích thân áp giải về mới không xảy ra bất trắc gì.
Vì vậy, lần về nhà này không phải trở lại cuộc sống bình thường, mà là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa hai vợ chồng, cũng được phía quân khu tỉnh đặc biệt phê chuẩn.
Nếu tuân theo quy định cũ, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, đừng nói là hai tháng chưa gặp mặt vợ, cho dù hai năm chưa gặp, quân nhân có nhiệm vụ đi ngang qua nhà, cũng không được vào nhà, đây là kỷ luật trong quân đội.
Nhà họ Tần tình huống đặc biệt, Vệ Lăng lại là người điềm tĩnh, cho nên phía quân khu tỉnh mới đặc biệt phê chuẩn cho Vệ Lăng ba ngày nghỉ phép.
Ba ngày sau lại ra biên giới làm nhiệm vụ.
Tần Thanh Man vốn tưởng Vệ Lăng có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không ngờ chỉ có ba ngày, thân thể đột nhiên cứng đờ.
“Bà xã, em yên tâm, anh có thể tự bảo vệ mình.”
Vệ Lăng biết Tần Thanh Man đang lo lắng cái gì, vội vàng hôn lên tai Tần Thanh Man, dùng lời an ủi.
"Vậy em xin nghỉ ba ngày."
Tần Thanh Mạn hiếm khi tùy hứng, nghe thấy Vệ Lăng chỉ có ba ngày nghỉ, cô nhớ tới vết thương trên người Vệ Lăng, dự định xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc, dưỡng thương cho hắn.
"Được, đều nghe theo em."
Vệ Lăng biết bây giờ Tần Thanh Man đã là chủ nhiệm hội phụ nữ công xã, cũng biết nếu như không phải ngày nghỉ, Tần Thanh Man sẽ phải đi làm. Nhưng hai tháng đã không thấy vợ, hắn cũng rất nhớ, đành chiều theo theo ý của vợ.
“Ngày mai em vào trong thôn đổi mấy con gà mái cho anh tẩm bổ."
Trong lòng Tần Thanh Man đã có dự tính.
"Bà xã, nghe theo em cả." Tay Vệ Lăng bắt đầu không đứng đắn.
Ba ngày nhìn có vẻ lâu, thực ra, nếu nghiêm túc tính thì cũng không đến mấy giờ. Vệ Lăng không biết sau nhiệm vụ lần này, lúc nào mới có thể trở về, tình yêu và sự nhớ nhung Tần Thanh Man khiến hắn sinh ra phản ứng tự nhiên.
Tần Thanh Man biết ý của Vệ Lăng là gì, nhưng cô lo lắng vết thương trên người Vệ Lăng, kìm nén tim đập thình thịch, đổi chủ đề nói: “A Lăng, hơn một tháng nữa là băng tan, sư đoàn bên kia hẳn là sắp bắt đầu xây dựng khu gia đình."
“Ừ, sở chỉ huy sư đoàn đang chuẩn bị xây dựng khu gia đình, tỉnh cũng đã chuẩn bị sẵn vật liệu xây dựng, một khi băng tan sẽ tiến hành luôn. Nếu như nhà xây xong mà anh vẫn chưa trở về, sư đoàn sẽ thông báo cho em đi chọn nhà, anh sẽ đánh tiếng trước với sư đoàn trưởng."
Trong khi nói chuyện, hơi thở của Vệ Lăng có hơi nặng nề.
Nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “Em là vợ trên đăng ký của anh, anh ở cấp trung đoàn, ở nhóm đầu tiên được chọn nhà, chọn nhà xong, người của sư đoàn sẽ lo mọi thủ tục. Em chỉ cần trang trí nhà cửa theo phong cách mà em thích là được."
"A... A Lăng, phải rất lâu nữa anh mới về nhà ư?"
Tần Thanh Man cảm nhận được ly biệt, đồng thời đoán được chính Vệ Lăng cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
"Nhiệm vụ có chút khó khăn, anh cũng không biết lúc nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà, nhưng em yên tâm, anh nhất định sẽ trở về, anh không nỡ rời xa em." Nói đến đây, Vệ Lăng không còn kiềm chế được bản thân nữa.
Trong bóng tối, thân thể đã quen thuộc từ lâu, tự nhiên tìm được đường về.
Không phải Tần Thanh Man không muốn, chỉ là cô lo lắng cho vết thương của Vệ Lăng, nhưng cơ thể cô đã chuẩn bị nghênh đón từ lâu.
Đối mặt với sự tấn công của Vệ Lăng, không có chút trở ngại nào cả.
Tràn đầy cảm giác hiện diện.
"A... A Lăng..." Toàn thân Tần Thanh Man khẽ run lên: "A Lăng, vết thương trên người anh."
Cô vẫn còn nhớ những vết đạn trên người Vệ Lăng.
"Bà xã, sớm đã không sao rồi, cơ thể anh khỏe nên khôi phục cũng nhanh, nhìn vết sẹo đỏ tuy hơi xấu, nhưng thực ra không có vấn đề gì đâu." Vệ Lăng ôm chặt Tần Thanh Man.
Hai tháng nhớ nhung vợ, khiến hắn biến nhớ nhung đó thành hành động.
"A Lăng, cẩn thận một chút, đừng làm rách vết thương, có phải vừa mới lành không?" Tần Thanh Man vừa tiếp nhận vừa nhắc nhở Vệ Lăng, thật sự không muốn nói những lời không phù hợp như vậy vào lúc này, cô thực sự lo lắng cho Vệ Lăng.
Dù sao, ba ngày sau Vệ Lăng còn phải đi làm nhiệm vụ.
Mang theo vết thương làm nhiệm vụ và không bị thương làm nhiệm vụ có sự bảo đảm khác nhau.
“Bà xã, anh biết em biết cơ thể anh đặc biệt mà, anh có thể nói cho em biết, vết thương người khác nghỉ ngơi mất nửa năm mới khỏi, anh thì chỉ cần một hai tháng là có thể khỏi, nếu em không tin, anh có thể chứng minh cho em thấy."
Vệ Lăng xoay người Tần Thanh Man, dùng miệng che lấy đôi môi đỏ mọng bởi vì kích động của vợ.
Còn chứng minh thế nào.
Trời gần sáng mới ngủ, Tần Thanh Man tràn đầy lĩnh hội.