Trịnh An Quốc tán thành, cũng chính là nói cán bộ phe đồn Kháo Sơn cũng đều tán thành.
Trong cuộc họp, Giang Nguyên Khôi nhận được một trăm phần trăm phiếu bầu cho vị trí chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi kích động đến mức mặt đỏ bừng bừng, nếu không phải ông ấy cố gắng kìm nén, thì đã làm ra chuyện mất mặt rồi.
Thấy khuôn mặt vô cùng mãn nguyện của Giang Nguyên Khôi, đám người Tần Thanh Man cũng thấy hài lòng.
Chỉ có mỗi Chu Kinh Quốc lạnh nhạt nhìn vẻ mặt kích động của Giang Nguyên Khôi, ông ta biết vì sao Giang Nguyên Khôi có thể trở thành chủ nhiệm ủy ban cách mạng công xã.
Cũng giống như việc ông ta trở thành lãnh đạo ủy ban cách mạng huyện thôi.
Kết thúc cuộc họp, mọi người ra về, Chu Kinh Quốc lại đi theo Tần Thanh Man.
Ngày mai ông ta phải lên huyện nhậm chức, ông ta muốn nghe xem Tần Thanh Man có dặn dò gì hay không.
Phòng làm việc của Tần Thanh Man tại công xã vẫn là phòng làm việc trước kia, trong phòng có mấy cái bàn làm việc, từ khi Triệu Thiên Thành gặp chuyện, Triệu Xuân Tĩnh vốn đã chẳng đi làm nổi lại càng không bén mảng phòng làm việc.
Cái bàn làm việc kia của bà ta vẫn luôn trống không.
Ngay khi Tần Thanh Man đẩy của phòng làm việc đi vào, ba người đang làm việc trong phòng đều ngẩng đầu lên, sau đó lại nhìn thấy Chu Kinh Quốc đi theo sau Tần Thanh Man vào trong phòng làm việc.
Chuyện Chu Kinh Quốc thăng chức điều lên huyện cả công xã đã biết rồi.
Bành Hiểu Nam làm việc trong phòng cũng đã biết.
Lúc này bọn họ khiếp sợ nhìn hai người một trước một sau đi vào phòng làm việc, theo hiểu biết của bọn họ, không phải một người sắp thăng lên một chức quan như Chu Kinh Quốc mới là người nên đi trước, một chủ nhiệm hội phụ nữ như Tần Thanh Man mới nên đi theo sau hay sao?
Sao Chu Kinh Quốc lại đi theo sau Tần Thanh Man?
Có phải có gì đó bất thường hay không?
Hay là một người mới như Tần Thanh Man không hiểu quy củ trên quan trường?
"Hiểu Nam, phiền cô rót cho đồng chí Chu Kinh Quốc một chén trà."
Tần Thanh Man không để ý đến vẻ mặt của mấy người trong phòng làm việc, vô cùng tự nhiên dặn dò, cho dù Bành Hiểu Nam là người của ai, bên ngoài người này cũng không dám mắc bất kỳ một sai lầm nào, cho nên cô rất yên tâm sai bảo.
"Vâng, thưa đồng chí Tần."
Bành Hiểu Nam nhận được yêu cầu thì vội vàng tìm chén rồi pha trà cho Chu Kinh Quốc.
Lương Khang và Mạnh Phi ngồi ở hai bàn làm việc còn lại cũng rất biết ý, nhìn ra hai lãnh đạo có chuyện cần bàn bạc, cả hai vội vàng ôm một chồng tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc.
Như vậy, trong phòng làm việc ngoài Bành Hiểu Nam đang pha trà cho Chu Kinh Quốc ra, cũng chỉ còn lại Tần Thanh Man và Chu Kinh Quốc.
"Đồng chí Chu Kinh Quốc, mời ngồi."
Tần Thanh Man cũng không định bảo Bành Hiểu Nam ra ngoài, cô tin Chu Kinh Quốc biết mình nên nói như thế nào.
Thật ra Chu Kinh Quốc cũng không quan tâm chuyện trong phòng làm việc còn có một Bành Hiểu Nam, nói chuyện với Tần Thanh Man như bình thường: "Đồng chí Tần, ngày mai tôi sắp phải lên huyện nhậm chức rồi, đồng chí Triệu Xuân Tĩnh sẽ đi nhậm chức cùng tôi, việc lựa chọn cán bộ tổ chức công xã phải phiền đến mọi người phải lưu ý nhiều hơn rồi, lát nữa tôi sẽ thu dọn bàn làm việc của đồng chí Triệu Xuân Tĩnh, chân bà ấy bị thương, không thể đích thân tới đây được."
Trong câu nói của ông ta chứa rất nhiều hàm ý.
"Đồng chí Chu Kinh Quốc, đồng chí Triệu Xuân Tĩnh được điều đi cùng ông là một chuyện tốt, hai vợ chồng ở hai nơi cũng không ổn, dựa theo chính sách quốc gia, công việc tổ chức của đồng chí Triệu Xuân Tĩnh sẽ được sắp xếp, lát nữa tôi sẽ gọi đồng chí Tiểu Lương tới giúp đỡ ông thu dọn bàn làm việc của đồng chí Triệu Xuân Tĩnh, đồng chí Tiểu Lương quen thuộc với đồ đạc của đồng chí Triệu Xuân Tĩnh."
"Thế thì làm phiền đồng chí Tần vậy, cũng làm phiền cả đồng chí Tiểu Lương nữa."
Chu Kinh Quốc tỏ ra thái độ rất biết ơn.
Đồng thời cũng hiểu rõ điều mà Tần Thanh Man nhắc nhở mình, đó chính là cái gì cũng đừng làm, phí công vô ích, cứ giải quyết công việc bình thường giống như trước đây là được.
Làm rõ được chuyện này, Chu Kinh Quốc cũng thở phào một hơi.
Thấy Triệu Tài và cả nhà họ Triệu ngã ngựa, Chu Kinh Quốc lại càng thấy sợ hãi với giới quan trường, sợ một ngày nào đó, bản thân cũng đi theo vết xe đổ của Triệu Tài, đối với Tần Thanh Man, ông ta vừa kính vừa sợ.
Cũng sợ Tần Thanh Man sẽ ra chỉ thị gì đó cho mình.
May mà Tần Thanh Man chẳng đưa ra chỉ thị gì, chỉ bảo ông ta hãy dựa theo cách xử lý công việc trước đây mà làm việc, Chu Kinh Quốc đã hiểu rõ mình nên làm thế nào ở trên huyện rồi.
Nói chuyện với Tần Thanh Man thêm đôi ba câu, uống hết nửa chén trà, thì Lương Khang và Mạnh Phi ôm tập tài liệu đi ra ngoài làm việc đã trở về.