Tần Thanh Man lập tức gọi Lương Khang, bảo giúp đỡ Chu Kinh Quốc thu dọn đồ đạc cá nhân của Triệu Xuân Tĩnh.
Lương Khang là trợ lý của Triệu Xuân Tĩnh, đương nhiên biết đâu là đồ đạc của Triệu Xuân Tĩnh, có anh ấy giúp đỡ, sau mấy phút đồng hồ, Chu Kinh Quốc đã cầm đồ đạc cá nhân của Triệu Xuân Tĩnh rời khỏi phòng làm việc.
Chu Kinh Quốc vừa rời đi, cuối cùng mọi người trong phòng làm việc cũng không còn kìm chế nữa.
Đối mặt với Chu Kinh Quốc sắp thăng chức, người không biết chuyện còn cảm thấy sợ hãi.
Dù sao thì trong thời đại này không có ai là không sợ cái tổ chức có tên gọi ủy ban cách mạng cả.
"Đồng chí Tần, đồng chí Triệu Xuân Tĩnh là người của nhà họ Triệu, mặc dù không bị thẩm tra, nhưng có phải..." Phòng làm việc yên tĩnh bỗng một giọng nói bất ngờ vang lên, là Bành Hiểu Nam ngồi đối diện với Tần Thanh Man tò mò mở lời.
Nghe thấy giọng nói của Bành Hiểu Nam, trái tim Lương Khang và Mạnh Phi đang ở trong phòng làm việc cũng thắt lại, lại càng tỏ ra nghiêm túc chăm chỉ làm việc.
Thật ra hai người bọn họ cũng vô cùng tò mò về chuyện Triệu Xuân Tĩnh không bị ảnh hưởng bởi Triệu Tài, chỉ là không dám hỏi Tần Thanh Man, lúc này nghe thấy câu hỏi của Bành Hiểu Xuân, hai người cũng dựng tai lên nghe ngóng.
Tần Thanh Man ngẩng đầu bình thản nhìn Bành Hiểu Nam.
Cô biết câu hỏi của Bành Hiểu Nam không phải là một câu hỏi đơn giản, quan trọng hơn chính là, câu hỏi thế này không nên xuất ra từ miệng một nhân viên văn phòng như Bành Hiểu Nam.
Cho nên Tần Thanh Man nhìn Bành Hiểu Nam mà không nói gì, cũng không giận dữ, chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy.
Không nói gì lại tựa như đang nói, bởi vì quan hệ chức vụ mà hình thành sự uy nghiêm.
Ánh mắt Tần Thanh Man vừa trong suốt lại bình tĩnh, giống như nhìn thấy được tính toán sau từng câu chữ của Bành Hiểu Xuân, cũng giống như nhìn thấy người đứng sau lưng Bành Hiểu Xuân là ai.
Bành Hiểu Xuân bị Tần Thanh Man nhìn như thế thì cứng đờ người.
Không chỉ cơ thể cứng đờ, mà nụ cười trên mặt cũng vụt tắn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Bình thường Tần Thanh Man rất dễ nói chuyện, cũng không làm ra vẻ ta đây là cán bộ, khiến Bành Hiểu Nam hiểu nhầm rằng có thể nói với Tần Thanh Man những lời mà cô ấy hay nói với bọn Lương Khang.
Kết quả Bành Hiểu Nam đã nghĩ sai rồi.
Không những nghĩ sai, mà còn bắt đầu sợ hãi.
Mặc dù Bành Hiểu Nam không biết thành tích của Tần Thanh Man ở thôn Đoàn Kết, nhưng cô ấy đã tận mắt nhìn thấy trong đợt tổng tuyển cử chủ nhiệm hội phụ nữ, Tần Thanh Man chỉ dựa vào mấy câu nói đã xoay chuyển được kết quả, đối với một Tần Thanh Man cô ấy không thể nào nhìn thấu, cô ấy vừa chột dạ vừa sợ hãi.
"Đồng... đồng chí Tần, tôi xin lỗi."
Trong căn phòng làm việc tĩnh lặng, cuối cùng Bành Hiểu Nam không chịu nổi áp lực mà lên tiếng xin lỗi, cô ấy biết mình đã nói ra những lời không nên nói, đây là điều đại kỵ trên quan trường.
"Không có lần sau."
Tần Thanh Man cũng không trách mắng Bành Hiểu Nam, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại còn khiến Bành Hiểu Nam khó chịu hơn cả bị trách móc.
Bởi vì nó thể hiện rằng Bành Hiểu Nam không chỉ không đủ năng lực, mà còn không biết suy nghĩ.
"Vâng, đồng chí Tần, tôi hứa lần sau sẽ không tái phạm, tôi xin lỗi." Bành Hiểu Nam đứng dậy lại xin lỗi Tần Thanh Man thêm lần nữa.
"Ừ."
Tần Thanh Man khẽ gật đầy, sau đó cúi đầu làm việc.
Công xã Hồng Kỳ là một công xã lớn, dân số không ít, phái nữ thuộc quyền quản lý cũng rất nhiều, mỗi ngày đều có vô số chuyện chờ cô xử lý, nhưng cô không định tự mình vất cả giải quyết chuyện của từng người giống như chủ nhiệm hội phụ nữ trước đây, cô dự định chỉnh sửa ra một chế độ quy định, tổ chức một buổi cho các chủ nhiệm hội phụ nữ của các đại đội học, sau đó cho dù cô không ra mặt cũng có thế xử lý những chuyện tương tự có liên quan đến các đồng chí phụ nữ dựa theo quy định.
Tần Thanh Man vùi đầu vào công việc, ba người Bành Hiểu Nam, Lương Khang, Mạnh Phi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ba người không nói thêm gì nữa, vội vàng bắt tay vào xử lý công việc.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh cũng rất nghiêm túc.
Trừ Tần Thanh Man đang cảm thấy rất thoải mái ra, thì những người còn lại đều nâng cao tinh thần lên hai trăm phần trăm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được sự uy nghiêm của Tần Thanh Man.
Mặc dù Tần Thanh Man có thể còn nhỏ tuổi hơn cả bọn họ, nhưng có thể trở thành cán bộ của công xã đã không phải là người đơn giản, bình thường Tần Thanh Man tôn trọng mọi người là vì lễ độ, nhưng nếu chạm vào ranh giới cuối cùng của cô, thì phải chịu đựng áp lực.
Là áp lực đến từ chức vị và khí thế.