Đám người Trịnh An Quốc thấy Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh đã mua xe xong xuôi, thì dứt khoát xuống xe giúp hai cô cột xe đạp vào phía sau xe ngựa, cứ như thế, người về đến nhà thì xe cũng về đến nhà.
Hôm nay mấy người Tần Thanh Man về nhà muộn hơn so với bình thường một chút, còn chưa về đến nhà, Sở Sở đã dắt theo sói con lao ra ngoài: "Chị, chị Uyển Thanh ơi, hai chị mua xe đạp ạ?"
"Đúng vậy, đợi đến mùa xuân tuyết tan hết, em đi học thì bọn chị sẽ đèo em đi bằng xe đạp."
Tần Thanh Man đưa tay ra nhéo nhéo khuôn mặt càng ngày càng tròn xoe của Sở Sở.
Trong lòng cảm thấy rất hài lòng.
Khuôn mặt đứa bé ngày càng mũm mĩm chứng tỏ cô nuôi trẻ con rất ổn.
"Chiếc xe đạp đẹp quá." Sở Sở đi vòng quanh chiếc xe đạp, trên mặt đất đều là tuyết đọng, Hoàng Uyển Thanh không đạp xe, mà đẩy xe đi, yên xe phía sau còn treo mấy miếng thịt được bọc trong túi giấy dầu.
Hôm nay Tần Thanh Man mua rất nhiều thịt, lo trên đường về nhà thì thịt sẽ đông cứng mất, nên bảo nhân biên bán thịt lợn cắt ra cho cô thành mấy miếng, như vậy cho dù có đông cứng, thì về nhà giã đông một miếng là có thể nấu được.
"Sở Sở, vào sân em lên xe, chị đẩy em đi."
Ở nhà họ Tần, trừ sợ Vệ Lặng ra thì Hoàng Uyển Thanh cũng yêu quý hai người còn lại, chiếc xe đạp vừa mới mua xong, cô ấy cũng không lo lắng bị ngã trong tuyết.
"Thật sao ạ?" Sở Sở vừa nghe đến chuyện được ngồi lên xe đạp, thì vui đến đỏ bừng cả mặt, cậu lớn thế này rồi mà còn chưa từng được ngồi xe đạp bao giờ, mỗi lần thấy người khác ngồi trên yên xe đạp đều vô cùng ghen tị.
"Đương nhiên là thật rồi, tuyết vẫn chưa tan, không thể lái được, lát nữa ở trong sân, chị sẽ đẩy em đi quanh mấy vòng."
Hoàng Uyển Thanh mua xe mới nên tâm trạng cũng rất vui vẻ.
Ở thời đại này, người bình thường không mua nổi xe ô tô, có thể mua một chiếc xe đạp đã là oách lắm rồi.
"Thích quá, chị Uyển Thanh, lát nữa lượn quanh thêm mấy vòng nha." Sở Sở yêu chiếc xe đạp mới này vô cùng, bàn tay nhỏ bé sờ vào cái yên xe mà khuôn mặt thì nở nụ cười sáng lạn.
"Được rồi, lát nữa sẽ đẩy em đi thêm mấy vòng."
Hoàng Uyển Thanh cũng đồng ý với yêu cầu của Sở Sở.
"Hai em chơi cẩn thận, đừng để bị ngã đấy nhé, chị đi nấu cơm." Tần Thanh Man thấy Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đang vui vẻ cũng không định ở lại chơi cùng, cô ở đời sau cũng biết đi xe đạp, nên cũng không mới lạ xe đạp cho lắm.
Lần trước, cô còn đi xe đạp đến nông trường, để cùng đặc phái viên công an của công xã Hồng Kỳ Lý Hồng Nghĩa xử lý vụ án.
Nhưng chiếc xe đạp đó là của công xã, bánh xe cũng gắn xích chống trơn trượt.
Chiếc xe đạp mới mua này không có, không thể đạp xe trên nền tuyết được, nếu không sẽ rất dễ bị ngã.
"Chị, chị yên tâm đi, em với chị Uyển Thanh chỉ đẩy xe trong sân thôi, không đi nhanh nên sẽ không ngã đâu." Sở Sở biết Tần Thanh Man lo lắng điều gì.
"Uyển Thanh, đừng chiều Sở Sở quá, đẩy hai vòng là được rồi, trời cũng lạnh, đừng để bị ốm." Tần Thanh Man dặn dò Hoàng Uyển Thanh.
"Thanh Man, em biết rồi."
Hoàng Uyển Thanh đồng ý với Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man cầm thịt trên yên xe đạp vào nhà.
Hôm nay Sở Sở không thể chạy ra ngoài chơi được, lò trong nhà cũng không dập lửa, vừa vào nhà đã thấy hơi nóng đập vào mặt, vô cùng ấm áp, Tần Thanh Man vội vàng để túi giấy dầu xuống, sau đó cởi áo bông ra.
Cô rửa tay nấu cơm.
Bột đã được ủ từ sáng, lúc này chỉ cần nhào nặn để thoát kết không khí ra bên ngoài là có thể bắc nồi hấp được rồi.
Vệ Lăng không ở nhà, Tần Thanh Man cũng không định ăn mỗi mình bột mì.
Mà làm màn thầu bằng cách trộn ba loại bột.
Bột mì là nguyên liệu chính, còn thêm hai loại bột khác nữa, nên loại màn thầu này khi hấp lên thì có hơi đen, không được đẹp mắt lắm, được làm thuần từ lương thực, thêm vào tay nghề nấu ăn của Tần Thanh Man nữa, nên càng nhai màn thầu càng thấy thơm ngon.
Hôm nay mua không ít thịt, Tần Thanh Man để lại một miếng để tối ăn, còn lại thì vùi vào trong tuyết để giữ đông đá.
Từ khi Triệu Tài mang người đến phá hỏng chiếc "tủ lạnh" đơn sơ của nhà bọn họ, Vệ Lăng trở về vẫn chưa làm lại.
Bởi vì tuyết đã bắt đầu tan rồi, có làm cũng chỉ để được mấy ngày thôi.
Dù sao thì cũng chẳng phải tủ lạnh thật.
Trong nhà không có tủ lạnh, Tần Thanh Man đành vùi mấy miếng thịt vào trong tuyết, trong thôn/đồn?? nhà nào cũng cất giữ như vậy, bao nhiêu năm nay cũng không có vấn đề gì.
Khi Tần Thanh Man đang cất thịt, cô cũng bị nhiễm lây tiếng cười đùa vui vẻ của Sở Sở và sói con, nụ cười trên khuôn mặt cô càng rạng rỡ, Tần Thanh Man liếc qua hai người đang ở trong sân, thầm thở dài một tiếng.
Cô biết thêm một khoảng thời gian nữa, trong nhà cũng không còn nụ cười vui vẻ như thế này nữa.
Quả nhiên, lúc ăn cơm, Sở Sở thấy lượng thức ăn ít ỏi thì ngạc nhiên nhìn Tần Thanh Man: "Chị, cơm của anh rể đâu?" Lúc ăn cơm không nhìn thấy bóng dáng của Vệ Lăng, cậu cũng chỉ cho là Vệ Lăng tan làm muộn.
Bàn tay đang cầm màn thầu của Hoàng Uyển Thanh sít chặt, nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trong lòng cô ấy cũng có dự cảm không lành.