Tần Thanh Man bình tĩnh uống một hớp cháo ngô trong bát, sau đó mới nhìn Sở Sở nói: "Sở Sở, A Lăng là một người lính, anh ấy không ở nhà thì có nghĩa là đang ở trong doanh trại quân đội hoặc là có nhiệm vụ."
"Hôm… hôm nay, anh rể cũng không về sao?"
Sở Sở đã từng chứng kiến Vệ Lăng "mất tích" rất nhiều lần, cũng đã có kinh nghiệm.
"Đúng vậy." Tần Thanh Man không biết nên nói sự thật cho đứa trẻ này thế nào.
Sở Sở dè dặt nhìn Tần Thanh Man, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Chị ơi, có phải lần này cũng không biết bao giờ anh rể mới về đúng không ạ?" Không biết vì sao, trong lòng cậu lại có dự cảm như vậy.
"Ừ, lúc nên về thì sẽ về thôi."
Tần Thanh Man không muốn nói đến cái chết, không nói đến cái chết, thì sẽ để lại cho mọi người sự nhớ nhung và hi vọng, nếu như nói đến cái chết, có lẽ tâm trạng sẽ không được vui vẻ gì.
Cuối cùng Sở Sở và Tần Thanh Man cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ là tốc độ ăn cơm cũng chậm đi không ít.
Ăn cơm xong, hai người tranh nhau đi rửa bát rửa nồi.
Không để Tần Thanh Man phải bận tâm thêm nữa.
Tần Thanh Man biết đây chỉ là tạm thời, qua mấy ngày nữa sẽ quen thôi, cho nên cũng mặc kệ, rửa mặt đánh răng xong thì mỗi người tự giác leo lên giường nghỉ ngơi thật sớm.
Từ ngày đó trở đi, cuộc sống bắt đầu trở về bình lặng như trước kia.
Lúc Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh đi làm, mỗi ngày Sở Sở đều dắt theo sói con chơi đùa cùng các bạn trong thôn, thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt đã đến mùa xuân, tuyết bắt đầu tan, cây cối bị tuyết vùi lấp mấy tháng trời cũng ra sức vươn mình phát triển.
Giống như là xuân về bản trong đêm khuya.
Băng trên mặt sông đã tan, cành cây cũng đâm chồi nảy lộc, cả vùng đất bao la tràn trề sức sống.
Trong khoảng thời gian này, đám người Đỗ Hoành Nghị cũng luôn làm nhiệm vụ ở bên ngoài.
Trên tuyến đường biên cương dài dằng dặc, bên cạnh đồn Kháo Sơn là nơi đóng quân của sư đoàn, trên đường biên giới còn có đoàn đóng quân, nhưng bọn họ đều tự trông giữ nơi đóng quân của mình, mấy ngày bắt đầu khởi công khu nhà cho người thân trong sư đoàn, Đỗ Hoành Nghị gửi xe đạp tới cho Tần Thanh Man.
Chiếc xe đạp này là quà cưới mà anh ấy,Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cùng nhau chuẩn bị cho đám cưới của Vệ Lăng và Tần Thanh Man.
Xe đạp đã lấy về từ lâu, chỉ là bây giờ mới được đưa đến nhà họ Tần.
Lần này Đỗ Hoành Nghị, Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương cùng nhau tới nhà họ Tần, ba người có thể thể nói khó lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, nên dứt khoát kéo nhau đến nhà họ Tần.
Hôm đó là cuối tuần, Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh đều được nghỉ.
Đang xử lý con ngỗng, chuẩn bị hầm một nồi canh ngỗng.
Đây không phải ngỗng do bọn họ nuôi, là do Trần Cảnh mang từ huyện về, sau khi Trần Sơn Hà đi, Trần Cảnh vẫn ở lại đồn công an huyện, ở bên cạnh Phương Lỗ để học tập, là học trò của Phương Lỗ.
Cũng là người nối nghiệp Phương Lỗ sau khi Phương Lỗ lên chức.
Phương Lỗ nhờ phá được liên tiếp hai vụ án nên chắc chắn sẽ được thăng chức, sau khi anh ấy đi, đồn công an huyện phải có người tiếp nhận.
Trần Cảnh đã công tác ở đây từ lâu, đừng thấy năm nay anh ấy mới hai mươi bảy tuổi, nhưng đã có hơn mười năm công tác, hơn mười năm làm việc tại huyện, anh ấy đã tham gia phá được không ít những vụ án lớn, kinh nghiệm tích lũy rất phong phú, về mặt tư cách mà nói, đủ để đảm nhận chức vụ trưởng đồn công an huyện Bạch Thành.
Đại đội trưởng Trịnh Tuyết Tùng của đồn công an huyện cũng không có thời gian công tác lâu như Trần Cảnh.
Với việc Trần Cảnh nhảy dù, tất cả mọi người ở đồn công an huyện đều chấp nhận.
Cho nên sau khi Trần Sơn Hà đi, Trần Cảnh vẫn tiếp tục ở lại, ban đầu là vì vừa mới tiếp nhận công việc trong huyện, rất bận rộn, bận tới mức hoàn toàn không có thời gian tới đồn Kháo Sơn nịnh bợ, chờ tới khi rảnh tay, thì đã là đầu mùa xuân rồi.
Trần Cảnh không dễ gì mới rút ra được mấy ngày nghỉ, lập tức nâng cao tinh thần lên trăm phần trăm, lái xe tới đồn Kháo Sơn.
Thời đại này điện thoại vẫn còn bị hạn chế, Trần Cảnh còn đặc biệt chọn ra chủ nhật để tới đồn Kháo Sơn.
Chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ, thì chắc chắn Tần Thanh Man và Hoàng Uyển Thanh đều nghỉ ở nhà vào ngày này, cho nên anh ấy không đi người không tới, mà còn mang theo một con ngỗng to béo.
Trần Cảnh thực lòng bái phục tài nghệ nấu nướng của Tần Thanh Man.
Hơn nữa sau khi làm việc ở đồn công an huyện anh ấy mới biết mình đã được Tần Thanh Man giúp đỡ như thế nào, mặc dù Tần Thanh Man không làm việc ở huyện, nhưng cho dù là lãnh đạo bộ phận nào ở trong huyện cũng đều nể mặt Tần Thanh Man.
Ngay cả Chu Kinh Quốc mới lên nhận chức bí thư ủy ban cách mạng huyện cũng khách sáo với anh ấy.
Trần Cảnh là cháu trai của Trần Sơn Hà, biết rất nhiều chuyện, cũng biết vì sao mà Chu Kinh Quốc có thể trở thành lãnh đạo của ủy ban cách mạng huyện.