Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 99 - Chương 99 - Chị, Có Phải Chị Đang Nhớ Anh Rể Không 2

Chương 99 - Chị, có phải chị đang nhớ anh rể không 2
Chương 99 - Chị, có phải chị đang nhớ anh rể không 2

Nhà cô ta đã liên tục bị Tần Thanh Man bào hai lần, lương thực cũng túng thiếu, gần đây cũng đều là khoai lang, khoai tây, hạt bắp nghiền, thỉnh thoảng mới làm màn thầu đen, hôm nay chú ba, chú tư trở về rất bất ngờ, bột lên men chắc chắn không kịp, chỉ có thể làm khoai tây luộc tương đối đơn giản.

Còn thức ăn, lát nữa lấy hai cây cải chua trong vại ra hầm lên là được.

Tần Thải Vân đã bị hủy hôn, cũng không hết lòng hết dạ với cái nhà này nữa, có thể qua loa thì qua loa, dù sao làm tốt hơn nữa cũng không ai nhớ một chút tình cảm.

Tạm sống vậy đi.

Sau năm phút, Tần Thải Vân bưng một chậu khoai tây hầm vào phòng khách.

Nhìn thấy khoai tây bày trước mặt mình, bất kể là Tần Thụ hay là Tần Thạch đều trầm mặc trong nháy mắt.

Ý gì đây?

Để bọn họ ăn khoai tây ư?

Bọn họ cũng không phải không thể ăn khoai tây, nhưng ăn khoai tây ở nhà mình và được người khác dùng khoai tây đãi khách đây là hai khái niệm khác nhau, chẳng lẽ là chê bọn họ ăn chực sao?

Hai mắt nhìn nhau một cái, Tần Thạch cười nhìn Tần Lỗi, nói chuyện: “Anh hai, sao không thấy chị dâu đâu vậy?” Ông ta nhớ trước đây đều là Chu Hồng Hà làm đầu bếp chính, Tần Thải Vân trợ thủ, hôm nay bọn họ cũng đã ngồi một lúc lâu lại không nhìn thấy Chu Hồng Hà, chuyện này hình như có chút không đúng.

Tần Lỗi đã đợi câu nói này từ lâu, thở dài một tiếng, nói: “Chị dâu hai đứa bị thương rồi.”

“Chị dâu bị lợn rừng đâm phải ở trên núi sao?” Tần Thạch và Tần Thụ đều đồng thanh hỏi.

“Hai đứa cũng biết rồi ư?” Tần Lỗi vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía hai đứa em trai vừa mới xuống núi.

Tần Thạch và Tần Thụ gật đầu: “Bọn em ở trên núi đã nghe nói rồi, nếu không phải vừa lợn rừng, còn có sói, bọn em cũng sẽ không xuống núi nhanh như vậy, xem ra trên núi quả thực nguy hiểm, thời gian này đều không thích hợp lên núi.”

“Haiz, ai nói không phải.” Tần Lỗi cũng than thở.

Vợ ông ta bị thương, không chỉ trong nhà ít đi một người lao động, còn không biết cần phải dưỡng bao lâu mới có thể dưỡng tốt, may mắn Lưu Hòa Xương chủ động đưa tiền thuốc men, bằng không nhà bọn họ năm nay quá khó khăn rồi.

“Anh hai, anh đừng lo lắng, chị dâu ở hiền ắt sẽ gặp lành, sẽ tốt thôi.”

Trong lúc nhất thời Tần Thụ cũng không biết nên khuyên giải an ủi Tần Lỗi như thế nào, dứt khoát cầm một củ khoai tây lên ăn, vừa ăn vừa đổi đề tài: “Anh hai, khoai tây vẫn rất ngon, mọi người cũng nhanh ăn đi, đoán chừng lát nữa vợ em sẽ gửi thức ăn qua đây.”

Ông ta dùng kinh nghiệm lâu năm nhìn nhận vấn đề.

Tần Thạch cũng rất tự tin, ông ta tin vợ mình chắc chắn cũng sẽ gửi thức ăn đến.

Tần Lỗi vốn có chút tham lam số thịt của hai nhà em trai mới có được, lúc này nghe hai em trai nói rất tự tin lại dứt khoát, trong lòng ông ta cũng mong đợi.

Cũng lâu rồi ông ta chưa được ăn thịt lợn.

Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân ngồi một bên không lên tiếng cũng kìm nén nuốt nước miếng một cái, bọn họ cũng thèm thịt lợn.

Mặc dù mùi vị thịt lợn rừng rất nồng, nhưng bọn họ không chê.

“Kiến Minh, đi lấy rượu tới, cha muốn uống một bữa no say với chú ba, chú tư.” Trong lòng đã có hy vọng, Tần Lỗi liền hào phóng.

“Dạ.” Tần Kiến Minh vội vàng đứng dậy đi múc rượu trong cái vò ở nhà bếp.

Ở Đông Bắc một năm có nửa năm là mùa đông, thứ sưởi ấm tốt nhất ở nơi lạnh như thế này chính là rượu, cho nên nhà nào cũng sẽ dùng rượu ngô nướng, nồng độ không thấp, có thể nói là Thiêu Đao Tử chính thống, rượu Thiêu Đao Tử này là vật tiêu hao nhiều nhất trong mùa đông.

Mấy ly rượu xuống bụng, cả người Tần Thạch, Tần Thụ đều ấm áp lên.

Cũng bắt đầu xắn tay áo lên chơi đố số, đang lúc náo nhiệt, Tần Thải Vân bưng món ăn lên.

Một chậu cải chua hầm lớn.

Chỉ thêm muối, mỡ thịt cũng khó thấy.

Tần Lỗi thấy sắc mặt của hai người em trai có chút khó coi, nhanh chóng hòa giải: “Thằng ba, thằng tư, không phải anh không nỡ tiếp đãi hai đứa, hai đứa cũng biết, chị dâu hai đứa đã bị thương, cũng không biết khi nào mới dưỡng tốt, trước đó trong nhà còn trả cho con bé Thanh Man một ít lương thực, trong tay có chút thiếu thốn.”

Nghe thấy lời giải thích của Tần Lỗi, hai người Tần Thụ vẫn thật sự không thể trở mặt, bằng không sẽ lộ ra không có tình anh em cho lắm.

Tần Lỗi thấy hai em trai không lên tiếng, suy nghĩ một chút, nói với Tần Thải Vân: “Thải Vân, đi xào mấy cái trứng gà cho chú ba, chú tư con nhắm rượu, mấy cái trứng gà nhà chúng ta vẫn ăn nổi.”

“Anh hai, không cần xào trứng gà, chị dâu đã bị thương rồi, trong nhà đang là lúc cần tiền, chỉ cần anh em chúng ta đồng lòng, ăn gì cũng không sao, uống rượu là được.” Tần Thụ nâng ly rượu với Tần Lỗi.

Tần Thạch cũng vội vàng hùa theo: “Đúng, anh hai, để trứng gà lại cho chị dâu bồi dưỡng cơ thể.”

“Thằng ba, thằng tư, anh…” Tần Lỗi bị hai em trai làm cảm động hết sức.

Bình Luận (0)
Comment