Đồn Kháo Sơn ở xa thành phố, Tần Thanh Man chuẩn bị hòm thuốc trong nhà trước theo cách đời sau làm.
Không có hòm thuốc chuyên dụng mà chỉ là một cái hộp gỗ đơn giản.
Nhưng nó vẫn đủ công dụng như hòm thuốc thông thường.
Trong hòm thuốc có thuốc cảm, thuốc đau bụng, ngoài ra còn có đồ sơ cứu như bông, cồn, băng gạc, băng cá nhân.
Hoàng Uyển Thanh vội vàng tìm hòm thuốc chạy tới, thấy ngón tay Tần Thanh Man vẫn còn chưa hết chảy máu, cô ấy sốt ruột hỏi: “Thanh Man, sao lại bị thương thế, có đau không?”
Lúc nói chuyện, cô ấy đã lấy bông tẩm cồn ra lau sạch vết thương cho Tần Thanh Man.
“Không sao, không để ý chọc kim vào tay thôi, hai người đừng lo lắng, lau sạch vết thương là được rồi.”
Lúc này Tần Thanh Man mới hoàn hồn.
Cô thấy Sở Sở rưng rưng nước mắt và Hoàng Uyển Thanh đang lo lắng thì mỉm cười an ủi hai người.
“Chị, nhà chúng ta có tiền, mua giày mới là được, không cần tự làm đâu.”
Ngón tay Sở Sở bịt chặt vết thương trên ngón tay Tần Thanh Man để cầm máu, miệng không ngừng lẩm bẩm, thấy ngón tay Tần Thanh Man chảy máu nhiều như thế, suýt nữa thì cậu bị dọa chết rồi.
“Đúng đấy Thanh Man, nhà chúng ta có tiền, đừng may giày nữa, mua mới là được.”
Hoàng Uyển Thanh vừa lấy bông tẩm cồn lau sạch ngón tay bị thương của Tần Thanh Man vừa nói theo Sở Sở.
Nhà bọn họ thật sự không cần phải tự làm giày.
Tần Thanh Man nhìn đôi giày đang làm dở, mỉm cười không nói. Cô chỉ muốn làm giày cho Vệ Lăng để không nghĩ nhiều nữa, nếu không cô nghĩ mình sẽ nhớ Vệ Lăng lắm, lần này Vệ Lăng rời đi lâu hơn lần trước nhiều.
Chớp mắt đã nửa năm không thấy anh.
Không biết bây giờ Vệ Lăng thế nào, chuyến bay xui xẻo đó có liên quan đến Vệ Lăng không.
Tần Thanh Man vừa nghĩ đã nghĩ cực kỳ xa.
Cô hoàn toàn không có ấn tượng ngón tay được Hoàng Uyển Thanh băng bó xong từ khi nào, lúc cô hoàn hồn thì cô đã nằm trên giường sưởi rồi.
Hai bên trái phải là hai khuôn mặt đầy nước mắt.
“Sao thế?” Tần Thanh Man ngạc nhiên hỏi Hoàng Uyển Thanh, sau đó mới nhận ra hai tay mình bị hai người nắm chặt.
“Chị, chị sao thế, chị đừng dọa em, em… hu hu hu…”
Tần Thanh Man nghe thấy tiếng khóc của Sở Sở.
Lúc này vẻ mặt cậu như trời sụp xuống, đôi mắt nhìn Tần Thanh Man đẫm lệ, bả vai nhỏ cũng run lên vì khóc, mũi đỏ bừng.
Tần Thanh Man ngạc nhiên thật, cô có làm sao đâu.
“Thanh Man, ban nãy chị ngất đi.” Hoàng Uyển Thanh nhìn Tần Thanh Man với vẻ mặt nghiêm trọng. Cô cũng rất lo lắng, ban nãy vừa băng bó ngón tay cho Tần Thanh Man xong, lúc cô ấy vừa đỡ Tần Thanh Man đứng dậy thì cô ngất đi.
Dù thời gian ngất không lâu, bọn họ cũng mới đỡ Tần Thanh Man nằm lên giường mấy phút nhưng cô ấy dám chắc ban nãy Tần Thanh Man vừa ngất.
“Chị, Đô Đô đến sư đoàn gọi người rồi!”
Sở Sở thấy vẻ mặt Tần Thanh Man hoang mang nên nói thêm một câu.
Lúc này Tần Thanh Man mới biết sao trong nhà lại bớt ồn ào đi.
Nếu cô ngất đi thật thì sói con là đứa lo lắng nhất, chẳng trách cô lại không thấy sói con đâu, hóa ra là nó đến sư đoàn gọi người rồi.
“Chị không sao, dìu chị ngồi dậy đi.”
Tần Thanh Man biết sói con đến sư đoàn có thể gọi người đến, cô không muốn nằm trên giường gặp người ta.
“Chị, chị vừa mới ngất, nằm trên giường tốt hơn.”
Sở Sở không chỉ không đỡ Tần Thanh Man ngồi dậy mà còn cởi giày của Tần Thanh Man ra.
Ban nãy dọa chết cậu rồi.
Cậu nhớ lúc bố mẹ qua đời cũng thế này, hôm trước vẫn còn rất tốt mà hôm sau người đã không còn nữa, chỉ cần nghĩ đến chuyện Tần Thanh Man cũng bỏ lại cậu giống như bố mẹ là cậu bị dọa phải ôm chặt Tần Thanh Man.
Cậu không thể kìm nước mắt lại được.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở như thế cũng không dám nói ngồi dậy nữa.
“Thanh Man, chị nằm đi, chị có làm sao không phải chị nói là được mà phải để bác sĩ khám. chúng ta chờ bác sĩ sư đoàn đến khám cho chị.” Hoàng Uyển Thanh cũng không cho Tần Thanh Man ngồi dậy.
Ban nãy lúc Tần Thanh Man ngất xỉu, đừng nói là Sở Sở bị dọa mà cả cô ấy cũng bị dọa.
Đến giờ mà tim cô ấy vẫn đập điên cuồng.
“Được rồi, chị không ngồi nữa, Uyển Thanh, em vắt ướt khăn mặt giúp chị đi.” Tần Thanh Man ổn định tâm trạng rồi bắt đầu sai Hoàng Uyển Thanh.
“Em…” Hoàng Uyển Thanh định từ chối.
“Chị nằm trên giường sưởi rồi, Sở Sở còn ôm chị chặt như thế, không thể chạy đi đâu được. Nhanh nào, vắt cho chị cái khăn đi, không vắt thì chị chìm trong nước mất.” Tần Thanh Man bất đắc dĩ lấy tay lau mặt cho Sở Sở.
Cậu lo, Tần Thanh Man cũng lo, cậu khóc không thành tiếng nữa.
Cậu chỉ yên lặng khóc thôi.
“Được rồi.” Hoàng Uyển Thanh biết hai chị em muốn nói chuyện với nhau, thấy tinh thần Tần Thanh Man lúc này cũng ổn nên nhỏ giọng dặn: “Thanh Man, có gì thì gọi em nhé, em ở ngoài cửa.”
“Ừ.”
Tần Thanh Man gật đầu với Hoàng Uyển Thanh.
Trước đó cô còn nghĩ mình không sao, nhưng lúc này cô cảm giác cả người mình chẳng có sức lực gì, choáng váng trống rỗng như thể tinh thần bị hao tổn hết, xem ra Vệ Lăng đã chiếm chỗ trong lòng cô nhiều quá.
Chỉ vì một mẩu tin mà cô đã lo lắng không thôi.
Hoàng Uyển Thanh thấy Tần Thanh Man không muốn nói, dém chăn cho Tần Thanh Man rồi ra ngoài.
Sau khi cô ấy ra khỏi phòng phía tây còn săn sóc đóng cửa lại.