Vừa đóng cửa, mọi âm thanh đã bị ngăn lại, âm thanh ở trong phòng hay ngoài phòng đều bị ngăn cách.
Hoàng Uyển Thanh ra khỏi phòng rồi không đi vắt khăn ướt theo lời Tần Thanh Mạn ngay mà mở cửa sân ra đứng trong sân.
Bây giờ là buổi tối, bầu trời tối tháng chín lấp lánh đầy sao.
Mỗi một ngôi sao đều tỏa sáng rực rỡ.
Lúc này Hoàng Uyển Thanh mới nhớ đến tình hình trước khi Tần Thanh Man đâm kim vào tay, lúc đó radio đang phát tin tức, dù cô ấy đang vùi đầu vào viết thư nhưng vẫn nghe rõ nội dung thông báo.
Trước đó cô ấy không để ý là vì đang tập trung viết thư về nhà, lúc này dáng vẻ Tần Thanh Man không thể không khiến cô ấy nghĩ nhiều hơn.
Nếu tai nạn máy bay có liên quan đến Vệ Lăng thì chuyện Tần Thanh Man ngất xỉu cũng không ngoài ý muốn.
Hoàng Uyển Thanh không tiếp xúc quá nhiều với Vệ Lăng, nhưng cô ấy biết tình cảm của Tần Thanh Man với Vệ Lăng sâu đậm đến mức nào, trước đây cô ấy còn chưa cảm nhận được tình cảm này, nhưng từ khi thích Trần Cảnh, cô ấy mới biết cái gì là tình cảm thật sự.
Cô ấy cũng hiểu được lo lắng của Tần Thanh Man cho Vệ Lăng.
Nghĩ đến đây, Hoàng Uyển Thanh lại đau lòng cho Tần Thanh Man.
Mắt cô ấy đột nhiên ướt nước, Hoàng Uyển Thanh biết nếu mình cũng gặp phải tình huống đó thì chắc chắn không thể bằng Tần Thanh Man được, càng không thể bình tĩnh và thong thả chỉ sau mấy phút như cô.
Lúc này Hoàng Uyển Thanh chỉ mong sư đoàn nhanh chóng phái người đến kiểm tra cho Tần Thanh Man.
Nếu người của sư đoàn có thể mang tin tức của Vệ Lăng tới thì tốt quá.
Lúc Hoàng Uyển Thanh đang mong ngóng nhìn về hướng sư đoàn XXX, trong phòng, bàn tay không bị thương của Tần Thanh Man nhẹ nhàng vỗ lưng Sở Sở: “Đừng khóc nữa, đàn ông con trai sao lại hở tí là khóc vậy, tiền đồ đâu.”
Sở Sở không trả lời Tần Thanh Man mà vùi đầu sâu hơn.
Thân thể nhỏ bé cũng khẽ run lên.
Tần Thanh Man nhận ra sự khác lạ nên lo lắng nói: “Sở Sở, em sao thế?” Từ khi thể chất của Sở Sở tốt lên, lá gan của cậu càng lúc càng lớn, cô nhớ chỉ có lúc cô mới xuyên qua mới thấy cậu thế này.
“Chị, chị sẽ không rời bỏ em giống bố mẹ chứ?”
Một lúc sau, Sở Sở mới nghẹn ngào nhỏ giọng nói bên tai Tần Thanh Man.
Cậu không muốn nói nhưng cậu thực sự rất sợ.
Tần Thanh Man ngẩn người, sau đó hiểu ngay Sở Sở đang sợ điều gì, dở khóc dở cười giơ tay lau nước mắt cho cậu nhóc rồi nói: “Chị mới hơn hai mươi thôi, em đừng rủa chị chứ.”
Cô không muốn chết chút nào.
Không bệnh tật cũng không gặp tai ương sao mà chết được.
“Chị, em không rủa chị, không rủa chị thật mà.” Sở Sở vừa nghe Tần Thanh Man nói mình rủa cô đã giật mình vội ngẩng đầu lên.
Cậu khóc nhiều quá nên hốc mắt vừa đỏ vừa sưng lên.
“Đừng khóc nữa, chị mệt quá nên ban nãy ý thức mơ hồ chứ không phải ngất xỉu, nếu ngất thật thì sao chỉ ngất có mấy phút được.” Tần Thanh Man không biết phải giải thích với cậu nhóc thế nào nên nói qua loa.
“Thật không?”
Sở Sở không tin lắm nhưng thân thể cậu không run nữa.
“Thật mà, em nhìn chị đi, bây giờ chị có khác thường ngày không?” Tần Thanh man cười, ôm Sở Sở vào lòng, an ủi cậu: “Nín khóc nào, lát nữa người của sư đoàn đến mà thấy em thế này sẽ chê cười em đó.”
“Dám, dám chê em thì em đánh ngay.”
Sở Sở cảm thấy Tần Thanh Man không khác thường ngày lắm cũng yên lòng hơn.
“Được rồi, mau đi rửa mặt đi, lát nữa người của sư đoàn đến đấy.”
Tần Thanh Man thấy cảm xúc của Sở Sở ổn định rồi nhắc cậu nhóc lại.
“Không, em phải ở cạnh chị.” Sở Sở không xuống giường vì Tần Thanh Man mà nằm cạnh cô, ôm chặt lấy eo cô, trong lòng cậu bất an, phải ở cạnh chị mới yên tâm.
“Được rồi, lát nữa ai mà dám chê cười em thì chị sẽ xử lý người đó!”
Tần Thanh Man thấy Sở Sở ổn rồi cũng không đuổi người xuống giường nữa.
Dẫu sao Sở Sở mới chỉ sáu tuổi, nếu là con nhà người ta thì đứa nhóc tầm tuổi này buổi tối vẫn còn ngủ chung chăn với bố mẹ, mà cậu nhóc nhà cô đã chia phòng ngủ một mình rồi.
Hôm nay cô cho phép cậu nhóc quyến luyến mình.
“Chị, chị đừng bỏ em nhé, không có chị em sợ lắm.”
Sở Sở cực kỳ ỷ lại Tần Thanh Man, khuôn mặt bố mẹ đã phai nhạt trong trí nhớ của cậu, cuộc sống của cậu chỉ có Tần Thanh Man.
“Ngốc à, chị là chị em, sao chị lại bỏ em được, mấy ngày nữa khu cho người nhà sư đoàn sẽ chọn phòng, chúng ta cùng đi chọn nhé, sửa soạn xong chúng ta sẽ chuyển đến cùng nhau, trước khi em trưởng thành, chị không cho em rời xa chị đâu.”
Tần Thanh Man giơ ngón tay khẽ chọc vào trán bạn nhỏ.
Qua một năm tĩnh dưỡng, Sở Sở không chỉ nuôi lại được màu tóc cũ mà khuôn mặt và thân thể cũng phát triển hơn, khôi phục lại mức độ phát triển bình thường so với các bạn cùng tuổi.
“Chị, chị nói lời phải giữ lời, đừng nuốt lời đấy.”
Sở Sở đi học đã học được khá nhiều từ mới.