Tần Thanh Man nghe cuộc nói chuyện của Vương Thừa Bình và Đỗ Hoành Nghị.
Cô đến từ đời sau nên biết các sản phẩm của sữa có tác dụng đến mức nào. Cô nghĩ đến cường độ huấn luyện kinh khủng của lính trong sư đoàn, cảm thấy đề nghị của Đỗ Hoành Nghị rất tốt.
“Sư đoàn trưởng, tôi thấy đề nghị của anh Đỗ rất tốt, đáng để thực hiện.”
Tần Thanh Man thấy Vương Thừa Bình nhìn cô mới giải thích: “Sư đoàn XXX là bộ đội đặc thù bảo vệ biên giới nên không được thiếu thức ăn, phải đủ dinh dưỡng nữa.”
“Đồng chí Tần, đất nước đã ưu tiên chia lương thực cho chúng ta rồi.”
Sao Vương Thừa Bình lại không biết Tần Thanh Man và Đỗ Hoành Nghị nói đúng chứ, nhưng ông ấy cũng có chỗ khó xử.
“Sư đoàn trưởng đừng gấp gáp, nghe tôi nói đã.”
Tần Thanh Man thấy Vương Thừa Bình hiểu sai mới giải thích: “Sư đoàn có thể gửi báo cáo xin sử dụng tài nguyên hợp lý trong sư đoàn để nuôi bò, nuôi dê. Xung quanh sư đoàn có chỗ phù hợp để nuôi dê, không cần phải nuôi nhiều mà chỉ cần nuôi đủ số lượng dê bò cho sữa thôi, những sản phẩm từ sữa là nguồn bổ sung dinh dưỡng cho các chiến sĩ, không bán ra ngoài, không tranh lợi với dân, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển kinh tế đất nước.”
“Để tôi suy nghĩ về chuyện này rồi bàn bạc với chính ủy đã.”
Vương Thừa Bình biết Tần Thanh Man nói có lý, nhưng chuyện này là chuyện lớn nên ông không quyết ngay được.
Quan trọng là những đơn vị khác không làm, nếu bọn họ làm thì dễ bị công kích.
“Sư đoàn trưởng, có thể để đồng chí quân y nói ra lợi ích của các sản phẩm từ sữa theo nhu cầu dinh dưỡng của binh lính, tôi tin người làm lãnh đạo có thể nhìn xa hơn, dẫu sao thân thể các chiến sĩ có tốt thì lúc nào cũng đảm bảo sức chiến đấu cao nhất, có ưu thế khi gặp kẻ địch hơn.”
Tần Thanh Man cũng muốn giúp sư đoàn có lợi nhiều hơn.
Nếu sư đoàn XXX được phép nuôi bò dê, lúc bọn họ chuyển vào khu cho người nhà, bọn họ cũng sẽ nhận được lợi ích từ các sản phẩm từ sữa.
“Sư đoàn trưởng, người tiên phong đầu tiên chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Đỗ Hoành Nghị thấy Vương Thừa Bình dao động, không khỏi nói thêm một câu.
Vương Thừa Bình thấy Đỗ Hoành Nghị là lại ngứa tay, nếu không phải đang ở ngoài thì ông ấy đã xử lý thằng nhóc này luôn rồi.
Đúng là ba ngày không đánh là leo lên mái nhà luôn.
“Sư đoàn trưởng, tôi thấy đề nghị của Đỗ Hoành Nghị và đồng chí Tần Thanh Man rất hợp lý, nếu ngày nào chiến sĩ trong sư đoàn chúng ta cũng được uống sữa dê, sữa bò thì tôi đảm bảo sức chiến đấu của bọn họ có thể tăng hơn nữa.”
Quân y cũng không chỉ là quân y, lời nói của ông ấy rất có uy tín.
“Tôi về sẽ bàn bạc lại với chính ủy về chuyện này.” Cuối cùng Vương Thừa Bình cũng quyết định, nói với quân y: “Ông Ngụy, ông gửi báo cáo có thể thuyết phục người ta tin cho tôi nhé.”
“Vâng, sư đoàn trưởng.”
Quân y cúi chào Vương Thừa Bình.
Đến giờ, đám người Vương Thừa Bình phải quay trở về.
Tình hình của Tần Thanh Man không nghiêm trọng, sói con bị dọa nên làm mọi người căng thẳng mãi, lúc này quân y đã khám cho Tần Thanh Man, có ở lại nữa cũng không cần thiết.
“Sư đoàn trưởng, mọi người ra ngoài trước đi, tôi muốn nói mấy câu với đồng chí Tần Thanh Man.”
Quân y thu dọn hòm thuốc chữa bệnh xong không đi ngay mà đuổi đám người trong phòng đi trước.
Vương Thừa Bình yên lặng quay người đi, Đỗ Hoành Nghị chủ động đi theo.
Tần Thanh Man là đồng chí nữ, bọn họ biết có lẽ quân y muốn nói gì đó với Tần Thanh Man nhưng không tiện nói trước mặt bọn họ.
Hoàng Uyển Thanh nhìn bóng lưng hai người Vương Thái Bình ra ngoài rồi lại nhìn quân y và Tần Thanh Man.
“Làm phiền đồng chí ra ngoài một lát.” Vẻ mặt quân y hiền hòa nhìn Hoàng Uyển Thanh, ông ấy biết Hoàng Uyển Thanh vẫn chưa kết hôn.
Nhìn vào đôi mắt quân y, không biết sao Hoàng Uyển Thanh nóng bừng cả mặt, ôm Sở Sở ra ngoài.
Trong phòng không còn ai, quân y nhìn Tần Thanh Man, thấy cô bình tĩnh nhìn ông ấy, ông ấy nghĩ chắc Tần Thanh Man đã biết tại sao ông ấy lại bảo mọi người ra ngoài.
“Đồng chí Tần là cô gái thông minh nhất mà tôi từng gặp.”
Quân y khen Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man lại cười khổ: “Đồng chí quân y, có phải thể chất của tôi như thế rất khó mang thai không?” Thật ra cô đã đoán thế từ lâu.
Ban nãy khi nghe quân y giải thích về bệnh tình của mình, cô đã biết khí huyết của mình kém.
Chắc là sẽ khó mang thai được.
Nếu không sao lần nào cô và Vệ Lăng cũng không dùng biện pháp an toàn mà không mang thai, không phải vì hai người không cố gắng mà là thân thể có vấn đề.