Quân y biết Tần Thanh Man thông minh, đoán cô sẽ nói câu này.
“Đồng chí Tần, trước đây thân thể cô chịu lạnh quá mức nên trong người lạnh, mãi vẫn chưa chữa khỏi được. Tôi kê đơn thuốc cho cô, uống nửa năm là thể chất sẽ được cải thiện đủ, lúc đó muốn có con sẽ dễ dàng hơn.” Quân y nói xong lấy bút máy và giấy trong túi ra viết đơn thuốc.
Thực ra chuyện này không có gì phải giấu, nhưng không dễ nói khi có cả nam lẫn nữ
“Cảm ơn đồng chí quân y.”
Tần Thanh Man cảm ơn quân y từ đáy lòng. Dù ở thời đại nào, chuyện sinh con cũng là chuyện lớn, cô không vội, Vệ Lăng cũng không vội, nhưng không vội không có nghĩa là không muốn sinh con.
“Đồng chí Tần đừng khách sáo, khám bệnh cứu người là nhiệm vụ của thầy thuốc.”
Quân y viết nhanh, lát sau đã đưa đơn thuốc cho Tần Thanh Man rồi dặn: “Mỗi ngày uống hai lần vào sáng và tối, mùa hè một toa thuốc uống một ngày, mùa đông nấu hai lần uống trong hai ngày.”
“Vâng.” Tần Thanh Man trịnh trọng gấp đơn thuốc lại bỏ vào túi áo.
Ban nãy cô chỉ nhìn thoáng quá, có thể thấy không ít vị thuốc bắc bồi bổ khí huyết, giúp cơ thể ấm hơn.
“Đồng chí tần, trong lúc uống thuốc có thể ngâm nước nóng thì tốt hơn, nước nóng làm tăng khả năng hấp thu thuốc, thời gian hồi phục cũng sẽ rút ngắn hơn.” Quân y tận tâm nói những điều ông ấy biết.
“Tôi nhớ rồi, đồng chí quân y.”
Tần Thanh Man lập tức nhớ đến hồ nước nóng trên núi, kể từ lần trước, đã hơn nửa năm rồi cô không lên núi, không có Vệ Lăng bảo vệ, một mình cô không thể vừa đi vừa về trong thời gian ngắn được.
Không biết hồ nước nóng không có tuyết đọng đẹp đến mức nào.
Quân y thấy Tần Thanh Man suy nghĩ cũng không quấy rầy, dặn dò xong, ông ấy đeo hòm thuốc ra khỏi phòng phía tây.
Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở đứng ngoài cửa.
“Suỵt!” Quân y cản Hoàng Uyển Thanh và Sở Sở định vào phòng, đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Đồng chí Tần mệt mỏi quá mức, hai người đừng quấy rầy cô ấy, để cô ấy nghỉ ngơi sớm, nếu xin nghỉ được thì nghỉ vài ngày nghỉ ngơi cho khỏe.”
“Tôi sẽ nói với bí thư xin nghỉ mấy ngày cho chị dâu.”
Hoàng Uyển Thanh nghe bảo Tần Thanh Man cần nghỉ ngơi nên không vào phòng phía tây ngay mà định tiễn đoàn người Vương Thừa Bình đi, sau đó đến nhà Trịnh An Quốc xin cho Tần Thanh Man nghỉ mấy ngày.
Trong thời gian này, Tần Thanh Man làm công xã cũng rất vất vả.
Sau khi tuyết tan, ngày nào công xã Hồng Kỳ cũng có chuyện con gái bị bắt nạt, ngày nào Tần Thanh Man cùng đặc phái viên Lý Hồng Nghĩa được cử đến thị trấn Hồng Kỳ cũng phải đạp xe chạy khắp đồn.
Dù cô đã soạn hệ thống điều lệ xử lý chuyện của phụ nữ thế nào nhưng dân số công xã Hồng Kỳ khá nhiều, dù có đại đội, thôn xã và phụ nữ ở đồn giúp đỡ nhưng mấy tháng này cô vẫn rất bận rộn.
Cô cũng nhận được danh tiếng khá tốt, nhưng vì vất vả quá mà người gầy đi nhiều, nếu không thân thể vốn đã được nuôi dưỡng khá ổn đến mùa đông, sao hôm nay lại ngất xỉu được.
Hoàng Uyển Thanh định xin cho Tần Thanh Man nghỉ mấy ngày, công việc có quan trọng đến đâu thì người vẫn quan trọng hơn.
“Đồng chí quân y, cháu… cháu cũng không được vào phòng chị sao?”
Sở Sở do dự, hôm nay Tần Thanh Man ngất xỉu, cậu cứ cách xa Tần Thanh Man là lại bất an trong lòng.
“Được chứ, tôi không nói là hai người không được vào phòng, tôi chỉ nói là cố gắng đừng quấy rầy đồng chí Tần để cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.” Quân y cười xoa đầu Sở Sở, ông ấy nhận ra đôi mắt cậu nhóc vẫn sưng đỏ.
Có thể thấy tình cảm hai chị em nhà họ Tần sâu đậm đến mức nào.
“Thế cháu vào với chị, cháu đảm bảo không quấy rầy chị.” Sở Sở được quân y cho phép thì vội vàng mở cửa phòng phía tây ra.
Trong phòng, Tần Thanh Man đang tựa đầu giường sưởi suy nghĩ, thấy Sở Sở, cô nói: “Sở Sở, em mời đồng chí sư đoàn trưởng đến đây, chị muốn nói chuyện với sư đoàn trưởng.” Cô vẫn muốn nghe ngóng tình hình của Vệ Lăng.
Sở Sở thấy Tần Thanh Man muốn gặp Vương Thừa Bình lập tức chạy đi mời Vương Thừa Bình đến.
Vương Thừa Bình bước vào phòng, xoa đầu Sở Sở: “Sở Sở, chú muốn nói chuyện bí mật với chị cháu, cháu canh ngoài cửa giúp chú được không?” Ông ấy biết tại sao Tần Thanh Man muốn gặp ông ấy.
Sở Sở nghiêm túc nhìn Vương Thừa Bình, cuối cùng khẽ gật đầu.
Cánh cửa phòng phía tây chậm rãi đóng lại.
Qua cửa sổ kính trong suốt, mọi người có thể thấy Vương Thừa Bình vào phòng ngồi trên ghế cách Tần Thanh Man không xa.
“Sư đoàn trưởng.” Tần Thanh Man nhìn Vương Thừa Bình.
“Tôi biết cô muốn hỏi gì, tôi chỉ có thể nói với cô là tôi cũng không biết, chúng tôi tạm thời không nhận được tin tức liên quan đến Vệ Lăng.” Vương Thừa Bình nghiêm túc nhìn Tần Thanh Man.
“Chuyện máy bay gặp nạn có liên quan đến A Lăng không?” Tần Thanh Man nói rất khẽ.
“Có.” Vương Thừa Bình không đành lòng gạt Tần Thanh Man.