Chắc chắn sẽ có người thắc mắc: đã biết chỗ này bất tiện như vậy, sao không mua luôn một căn nhà có sân riêng, độc lập cho xong?
Một là, nhà độc lập đâu phải dễ tìm, không phải muốn là có ngay, ngoài đường đầy rẫy đâu.
Hai là, ở đây thực ra rất tiện.
Bất kể là cô đi học, hay mợ và cậu mua thức ăn, hoặc con cái đi mẫu giáo, thậm chí sau này vào tiểu học, thì ở khu này đều vô cùng thuận tiện.
Bởi vì trường tiểu học nằm ngay cạnh trường mẫu giáo, đi bộ chỉ mất khoảng năm phút.
Hiểu được lý do vì sao cô lại chọn mua nhà ở khu này rồi chứ?
Không chỉ vì tiềm năng phát triển trong tương lai, mà quan trọng là hiện tại cuộc sống của họ ở đây rất thuận lợi.
Chuyển sang nhà riêng thì có thể tiện cho việc ăn uống thật, nhưng lại bất tiện cho việc đi lại, học hành hay sinh hoạt.
Có được thì phải có mất.
Hơn nữa, hiện tại thì hàng xóm trong ngõ đều khá thân thiện, tốt bụng.
Thậm chí chuyện mang thịt ra ngoài hầm cũng chỉ là cách để che bớt sự sung túc của gia đình mình thôi.
Việc dùng ba xưởng nhỏ bên ngoài của Chu Dã để luân phiên nấu nướng cũng không phải bất tiện gì cả.
Một tháng nấu sáu nồi thịt, ba xưởng chia nhau ra, mỗi nơi nấu hai lần – hoàn toàn hợp lý.
Mỗi lần đều là nồi to đầy ắp, nấu xong mang về ăn dần, mùa đông cũng không sợ hỏng.
Hiện giờ cuộc sống của Bạch Nguyệt Quý rất nhàn nhã. Ban ngày cô học hành, viết bài; buổi tối về nhà chơi với các con.
Còn việc vẽ thiết kế thì tạm thời cô không làm.
Vì đang là mùa đông, chẳng ai mặc đồ thời trang gì cho cam, mốt nhất cũng chỉ là kiểu “áo phồng bánh mì” – tức là loại áo phao như ở thời hiện đại, rất thịnh hành ở thủ đô.
Mùa đông này chủ yếu vẫn là để giữ ấm, dù có quan tâm đến vẻ đẹp đi nữa thì cũng đành chịu.
Cho nên cô tập trung thiết kế mẫu quần áo cho mùa hè, mùa thu.
Mẫu xuân thì thực ra cũng gần giống mẫu thu, mặc đồ thu vào xuân không có gì là lạ.
Chính vì vậy, Bạch Nguyệt Quý khá thảnh thơi.
Ở trường đã có thể hoàn thành cả việc học lẫn bài vở, về nhà thì dành trọn thời gian cho con cái.
Chỉ có Chu Dã là vẫn bận rộn như cũ.
Không chỉ lo cho ba xưởng nhỏ, còn phải lo việc ở xưởng giày, và cả việc làm ăn chung với lão Trương cùng mấy tài xế khác.
Sau này, mấy tài xế đó còn lôi kéo Chu Dã đi “vui vẻ” nữa.
Nhưng Chu Dã đã chuẩn bị từ trước, nếu có chạm mặt họ ở trạm nghỉ nào, anh sẽ chủ động giả vờ đau bụng hoặc bày trò để tránh né.
Đám tài xế cũng không nghi ngờ gì cả.
Vì sao? Vì họ đều là đàn ông, chẳng ai không thích cái khoản đó.
Thậm chí, có người còn bao nuôi bên ngoài luôn rồi.
Chu Dã nghe từ miệng họ mà biết, những người như vậy vẫn còn được coi là “đàng hoàng”, bởi vì tài xế bên đơn vị vận tải mới ghê, sớm đã có vợ bé bên ngoài, giờ thì con cái bên ngoài cũng lớn cả rồi.
Còn có người còn nuôi tận hai, ba “gia đình nhỏ”.
Nghe mà Chu Dã chỉ biết chê trách: xã hội giờ phát triển rồi, mà đủ thứ “yêu ma quỷ quái” cũng lòi ra.
Gần đây có tổ chức một cuộc họp, kéo dài suốt năm ngày.
Chu Dã đọc báo, trong lòng phấn khích. Dù anh không có học hành cao, nhưng cũng không phải kẻ ngu, vẫn đọc ra được vài tín hiệu từ đó.
Thế là hôm đó rảnh rỗi, anh liền đi tìm Đổng Kiến, rủ ra ngoài ăn cơm, tiện thể bàn luôn về cuộc họp ấy.
Những chuyện như vậy, phải tìm Đổng Kiến, người giỏi nhất trong khoản này.
Đổng Kiến quả thật cũng đi gặp, và còn đưa ra một đề nghị:
“Nghỉ việc đi, vào Nam lập nghiệp thử xem!”
Đúng vậy, lời của Đổng Kiến gần như nói thẳng ra rồi.
Anh ấy biết Bạch Nguyệt Quý vẫn đang viết bài, lại viết rất tốt, kinh tế trong nhà không phụ thuộc vào đồng lương của Chu Dã.
Kết hợp với tình hình hiện tại, anh ấy cho rằng Chu Dã hoàn toàn có thể từ bỏ công việc hiện tại để vào Nam tìm cơ hội.
Bởi vì cuộc họp lần này phát đi một tín hiệu rất rõ rang, chính phủ đang bắt đầu ủng hộ phát triển kinh tế.
Khu vực phía Nam có nhiều cảng biển, chắc chắn sẽ cất cánh, cơ hội phát triển nhất định sẽ nhiều hơn ở đây.
Về chuyện đề nghị đó có thể khiến Chu Dã tạm thời xa gia đình, Đổng Kiến lại không cho là vấn đề.
“Nếu tình cảm đủ bền, cần gì phải ngày ngày kề bên?”
Huống hồ, ở nhà đã có cậu và mợ trông nom, chẳng cần anh phải lo lắng gì cả.
Với tất cả lý do đó, Đổng Kiến chân thành đề nghị Chu Dã vào Nam thử sức.
Anh ấy tin rằng, với bản lĩnh và năng lực của Chu Dã, thì dù có đi đâu cũng sẽ không thua kém ai.
Lời nói của Đổng Kiến khiến Chu Dã phải suy nghĩ suốt mấy ngày.
Ngay cả Bạch Nguyệt Quý cũng cảm nhận được, cô rất nhạy cảm.
Biểu hiện của Chu Dã bắt đầu thay đổi rõ rệt kể từ sau cuộc họp năm ngày đó.
“Anh có chuyện gì đang lo nghĩ sao?” Bạch Nguyệt Quý hỏi.
Người đàn ông này, e là trong lòng đã bắt đầu có dự định rồi.
Chu Dã nhìn vào đôi mắt thông minh sáng rõ của vợ mình, cuối cùng cũng thổ lộ điều mình đang trăn trở.
Bạch Nguyệt Quý nhìn anh, khẽ nói:
“Anh nghĩ kỹ rồi chứ? Nếu đã nghĩ xong, muốn đi thì cứ đi.”
“Nhưng nếu anh đi rồi, chuyện ở nhà bên này sẽ không lo nổi…”
Bạch Nguyệt Quý bật cười khẽ:
“Ở nhà có em, có cả cậu mợ, còn có Đại Nhi – con bé cũng rất tháo vát. Anh còn lo ngần ấy người không chăm nổi mấy đứa nhỏ sao? Cứ đi đi. Sau cuộc họp này, phía Nam nhất định sẽ bùng nổ phát triển, dùng từ ‘mỗi ngày đều đổi mới’ cũng không ngoa. Chỉ là khi vào đó, anh phải chú ý an toàn, đừng liều lĩnh cũng đừng mạo hiểm. Tình hình nhà mình, anh rõ rồi đấy.”
“Vợ à, em thật tuyệt.” Chu Dã không kìm được ôm chầm lấy vợ.
Dù anh muốn làm gì, vợ cũng đều ủng hộ, đều cổ vũ. Cô luôn giúp anh dẹp bỏ mọi nỗi lo phía sau, để anh yên tâm mà vững bước.
Cưới được người vợ như vậy, Chu Dã thực sự cảm thấy mình là người tích được phúc đức mấy đời, nếu không kiếp này làm sao có thể gặp được cô.
Chuyện này, hai vợ chồng cứ thế quyết định xong. Nhưng với cậu và mợ thì họ không nói gì.
Vì với người lớn tuổi như vậy, đây là chuyện quá bất ngờ, mang tính “động trời”.
Trong mắt họ, có một công việc ổn định là điều tốt nhất rồi. Còn cái chuyện nghỉ việc đi làm ăn ở nơi khác, trong mắt họ chỉ là trò mạo hiểm tào lao.
Thế nên, khỏi cần nói cho họ biết làm gì.
Chờ qua Tết, đến lúc chỉ cần nói là sắp tới sẽ rất bận rộn, vì phải chạy xe đường dài về phía Nam, cũng giống như việc mà Niên Viễn Phương từng làm trước đó.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mợ nghe thì liền hiểu, còn dặn dò kỹ lưỡng: ra ngoài phải chú ý an toàn, phải cẩn thận, làm người thì nên khiêm tốn.
Bà còn nhấn mạnh, không gì quan trọng hơn tính mạng. Nếu gặp chuyện gì, nhất định phải giữ cho bản thân được an toàn trước tiên.
Chu Dã nghe lời dặn của mợ, gật đầu liên tục đồng ý.
Sau Tết, Chu Dã chính thức từ chức, nghỉ việc ở nhà máy.
Lão Trương và đám tài xế tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, với mức thu nhập từ việc làm trong và ngoài nhà máy cộng lại, mỗi tháng kiếm được không ít.
Cuộc sống của họ cũng vì thế mà sung túc, dư dả.
Không ngờ Chu Dã lại đột ngột từ bỏ? Trong nhà còn tới mấy đứa con phải nuôi kia kìa!
Nhưng Chu Dã cũng chẳng muốn giải thích nhiều. Đạo không đồng, chẳng thể cùng đi.
Ngay cả lão Trương – vốn dĩ cũng chẳng tốt lành gì – cũng thích chạy theo mấy tay lái xe tải đi “vui vẻ”.
Chu Dã vừa rút lui, bọn họ lập tức lo lắng, sợ anh làm hỏng việc của họ, còn muốn đưa anh một ít “phí bịt miệng”.
Nhưng Chu Dã hoàn toàn không quan tâm, anh chẳng có hứng thú gì với mấy trò đó, cũng chẳng màng tiền bịt miệng.
Nước giếng không phạm nước sông, ai sống cuộc đời người nấy.