Chu Dã không chỉ nghỉ việc mà còn giải tán luôn cả ba xưởng nhỏ, chỉ giữ lại một xưởng để vợ anh dùng làm nơi hầm thịt. Tiền thuê mỗi tháng chỉ ba đồng, rất rẻ, nên giữ lại cũng không sao.
Thật ra anh rất không nỡ bỏ ba xưởng này, vì chúng mới thành lập chưa lâu, là do anh tự tay gây dựng, tuy không kiếm được quá nhiều, nhưng cũng góp phần tăng thu nhập cho gia đình.
Thế nên anh còn hỏi vợ có muốn tiếp quản không?
Rõ ràng Bạch Nguyệt Quý không hề muốn.
Tuy xem sổ sách thì mỗi tháng ba xưởng cũng kiếm được vài trăm đồng, nhưng phải chạy đi hơn chục bách hoá, còn phải lo nhập hàng, xuất hàng, nói chung là cực kỳ lắm việc.
Mà điều đó lại trái với nguyên tắc kiếm tiền của cô.
Cô thích kiểu “tiền nhiều việc ít”, còn dạng “tiền ít việc nhiều” như thế thì cô không bao giờ cân nhắc.
Kéo theo đó, cậu và mợ cũng không còn việc làm thủ công nữa. Chu Dã nói thẳng là bên nhà máy hiện tại đã đủ người, sau này nếu có việc sẽ lại mang về cho họ.
Ông bà cũng đã quen với cuộc sống ở đây sau gần nửa năm, nên không thấy khó chịu gì. Có việc thì làm, không có thì thôi, cũng chẳng sao.
Ngay sau Tết năm 1979, Chu Dã xách theo một bọc hành lý nhỏ lên đường.
Anh không định mang nhiều tiền theo, muốn để phần lớn tiền lại cho vợ, phòng khi cần dùng đến.
Nhưng Bạch Nguyệt Quý hiểu rõ chồng mình, nếu mang ít tiền quá, sau này sang đó thể nào cũng hối hận, thế là cô đưa luôn cho anh một quyển sổ tiết kiệm, trong đó đã có đủ tiền để anh chi dùng lúc mới khởi nghiệp.
Chu Dã rời nhà, Bạch Nguyệt Quý tuy có chút lo lắng nhưng không bị ảnh hưởng nhiều.
Cô hiểu rất rõ người đàn ông của mình, anh chắc chắn sẽ tạo dựng được sự nghiệp.
Dù theo nguyên tác ban đầu, anh cũng có thể leo lên vị trí rất cao, nay lại có thêm cô làm hậu phương vững chắc, không lý gì không làm được.
Mà kể cả có không làm được, cũng chẳng sao, miễn là anh bình an quay về, cô vẫn có thể nuôi anh được.
Hơn nữa, chuyện làm ăn chẳng mấy chốc đã tự tìm tới cô.
Chưa đầy nửa tháng sau khi Chu Dã đi, Lý Tiêu Hằng đã đến tìm Bạch Nguyệt Quý để đặt bài thiết kế.
Sau khi chính sách mới được ban hành đầu năm nay, Lý Tiêu Hằng dứt khoát từ chức, bỏ luôn vị trí trong nhà máy của chú mình, rõ ràng là anh ta định tự lập làm riêng!
Nhờ có hậu thuẫn gia tộc và nguồn vốn dồi dào, trong thời gian ngắn, anh ta đã thầu lại được một nhà máy may mặc sắp bị loại bỏ.
Năm ngoái, nửa số bản thiết kế đã mua từ Bạch Nguyệt Quý đã được dùng hết, vẫn còn năm bản có thể tiếp tục sản xuất.
Nhưng tham vọng của Lý Tiêu Hằng đâu chỉ dừng lại ở đó ,anh ta không thỏa mãn với năm bản cũ, nên đặc biệt tới gặp cô.
Bạch Nguyệt Quý nhấp một ngụm cà phê rồi hỏi:
“Lý tiên sinh định khi nào lấy?”
Lý Tiêu Hằng cười:
“Càng sớm càng tốt.”
Bạch Nguyệt Quý gật đầu:
“Đã là bạn bè, lần này tôi không tăng giá.”
Lý Tiêu Hằng lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Không, tôi không định trả tiền cho cô theo kiểu đó. Tôi muốn tặng cô 10% cổ phần nhà máy.”
Lời này khiến Bạch Nguyệt Quý cũng bật cười, nhìn anh:
“Lý tiên sinh thực sự thấy tôi đáng giá đến vậy, đáng để bỏ ra từng ấy vốn sao?”
“Đúng vậy.” Lý Tiêu Hằng thẳng thắn đáp “Người tài như cô, ai gặp được cũng muốn giữ lại. Tôi chỉ là may mắn đến trước, tất nhiên là muốn trân trọng cơ hội này.”
“Vậy tôi lấy phần chia cổ tức trong năm năm, sau năm năm có tiếp tục hợp tác nữa không thì đến lúc đó bàn tiếp. Lý tiên sinh thấy thế nào?” Bạch Nguyệt Quý ngẫm nghĩ rồi nói.
Lý Tiêu Hằng mỉm cười:
“Không vấn đề gì.”
“Còn một vài điều khoản khác, tôi cũng nói rõ với anh. Nếu thấy được thì chúng ta tiến hành hợp tác, nếu không, cứ như cũ cũng được, không sao cả. Sau khi có thiết kế mới, tôi vẫn sẽ ưu tiên đưa cho anh.” cô nói rõ ràng rành mạch.
“Yêu cầu của cô không quá đáng chút nào. Cứ theo ý cô.” Lý Tiêu Hằng rất sảng khoái, chìa tay ra nhìn cô “Vậy thì, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Do Chu Dã không ở nhà, tuy có cậu mợ giúp trông con, nhưng Bạch Nguyệt Quý vẫn không yên tâm.
Mỗi ngày cô đều cố gắng về sớm để chơi với bọn trẻ.
Vì vậy, những hoạt động của đơn vị hay sự kiện nào đó, cô đều không định tham gia, vốn dĩ cô cũng không ưa mấy chỗ đông người.
Mọi việc khác, cô giao toàn quyền cho Lý Tiêu Hằng xử lý, khi nào thật sự cần đến ý kiến của cô thì hẵng tìm cô.
Còn nghĩa vụ của mình, cô cam kết rõ ràng: trong năm năm tới, mỗi mùa xuân – hè – thu, cô đều sẽ cung cấp thiết kế mới, không bao giờ keo kiệt với cảm hứng sáng tạo của bản thân.
Tất cả những điều này cô đều nói trước với Lý Tiêu Hằng.
Nếu anh ta đồng ý, thì viết hết vào hợp đồng và chính thức bắt đầu hợp tác.
Nếu không, cũng chẳng sao, cứ duy trì cách làm cũ, khi có bản thiết kế mới, cô vẫn ưu tiên anh ta trước.
Bạch Nguyệt Quý bắt tay với anh ta, khẽ nói:
“Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Chưa được bao lâu, Lý Tiêu Hằng đã vội rời đi tiếp tục công việc.
Còn Bạch Nguyệt Quý vẫn chưa uống xong cà phê, liền lấy giấy bút ra chuẩn bị viết thư trả lời cho Hứa Nhã bên khu trung tâm thành phố, bởi vì Hứa Nhã đã gửi thư cho cô từ trước mà cô vẫn chưa hồi âm.
Không gian nơi này rất yên tĩnh, khá dễ chịu, cũng không vội rời đi, định viết thư xong rồi tính.
Nhưng còn chưa kịp hạ bút, đã có người kéo ghế ngồi đối diện cô.
Lại là Dương Nhược Tình.
Lần trước ở nhà hàng Tây đã thấy Bạch Nguyệt Quý hẹn hò với “tình nhân”, giờ lại thấy cô cùng người đàn ông đó đến quán cà phê, thật đúng là “bản lĩnh” quá rồi đấy!
“Bạn học Dương có việc gì sao?” Bạch Nguyệt Quý liền thu bút và giấy lại, thản nhiên nhìn đối phương hỏi.
Có lẽ vì chuyện ly hôn và cãi cọ với Đặng Tường Kiệt, Dương Nhược Tình trông tiều tụy đi rất nhiều, tuy vậy, vẫn không làm lu mờ nhan sắc của cô ta.
Thậm chí còn tăng thêm nét mong manh đáng thương, kiểu dễ khiến đàn ông mềm lòng.
Nhưng đối với phụ nữ cùng giới, đặc biệt là người như Bạch Nguyệt Quý, cô chẳng hề đánh giá cao vẻ đẹp kiểu “cần đàn ông để sống” đó.
Tất nhiên, đó chỉ là cảm nhận cá nhân của cô.
“Bạn học Bạch, tôi nghĩ cô nên chấm dứt mối quan hệ lén lút này đi!” Dương Nhược Tình mở miệng là vào thẳng vấn đề.
Bạch Nguyệt Quý: “……Cái gì cơ?”
Dương Nhược Tình cười lạnh, không nhịn được buông một tiếng mỉa mai:
“Còn định chối à? Tôi đã tận mắt bắt gặp cô hai lần đi hẹn hò với người đàn ông kia! Lần trước là nhà hàng Tây, lần này là quán cà phê! Nếu cô còn độc thân, tôi đương nhiên không nói gì. Nhưng đừng quên, cô đã có chồng, thậm chí là bốn đứa con!”
Đến lúc này, Bạch Nguyệt Quý mới hiểu cô ta đang phát điên vì chuyện gì.
Cô nhìn đối phương, nhẹ giọng nói:
“Còn không phải là vì bạn học Dương sao?”
“Vì tôi? Có liên quan gì đến tôi?” Dương Nhược Tình sửng sốt, lập tức nhíu mày.
“Đúng vậy, liên quan gì đến bạn học Dương đâu?” Bạch Nguyệt Quý giọng điệu thản nhiên.
Chưa kể quan hệ giữa cô và Lý Tiêu Hằng hoàn toàn trong sáng, chỉ là hợp tác làm ăn.
Mà cho dù cô thật sự có tình nhân đi nữa, thì cũng xin hỏi, liên quan gì đến Dương Nhược Tình?
Dương Nhược Tình vẫn không chịu buông tha, nói:
“Tôi chỉ là thấy chúng ta từng cùng ở một đội sản xuất, nên mới có lòng tốt nhắc nhở, mong cô đừng đi sai đường!”
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu. Bạn học Dương lo xử lý tốt chuyện của mình là được rồi.” Bạch Nguyệt Quý đã mất hết kiên nhẫn, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy rời đi.
Mà trong mắt Dương Nhược Tình, hành động đó chẳng khác nào chột dạ bỏ chạy, càng khiến cô ta tin chắc rằng Bạch Nguyệt Quý “làm chuyện xấu bị lật tẩy”.