Nghe xong mọi chuyện, Cố Quảng Hạ cũng thu hoạch được không ít, nghiêm túc nói với Trương Xảo Muội: “Cảm ơn em dâu nhiều lắm, về nhà anh sẽ ghi chép lại cẩn thận!”
Anh ta không định ra ngoài làm ăn cùng em họ, vì nếu anh ta rời nhà thì chỉ còn lại vợ với con. Với cái tính cách của vợ anh thì không thể gánh vác được gì, anh cũng không yên tâm giao hết con cái cho cô ấy.
Phải biết rằng từ sau khi vợ của em họ thi đỗ đại học, hàng xóm láng giềng bắt đầu có ý định muốn kết thân thông gia với nhà anh.
Tiểu Tây năm nay đã mười bốn tuổi rồi, ở quê thì tuổi này đúng là có nhà đã bắt đầu xem mắt.
Nhưng Cố Quảng Hạ lại muốn con gái và con trai mình tiếp tục học hành, chỉ cần thi đỗ, anh nói gì cũng sẽ cố gắng lo cho đến cùng!
Chỉ có điều, vợ anh thì không chắc như vậy. Nếu anh mà đi khỏi, không chừng cô ta sẽ đem gả con gái cho người ta mất, đừng nghi ngờ gì cả, chỉ cần sính lễ đủ cao, cô ta chắc chắn sẽ gả con đi ngay.
Vì vậy anh quyết định làm cho tốt nghề phụ là nuôi lợn, làm tốt thì cũng chẳng kém gì đi làm ăn xa.
Cố Quảng Hạ cầm lấy trăm đồng rồi về nhà.
Vợ anh ta đang ngóng trong nhà, vừa thấy anh ta về đã vội vàng hỏi: “Anh mượn được chưa?”
Cố Quảng Hạ liếc cô ta một cái, rồi đặt luôn tờ một trăm đồng mượn được lên bàn.
Vợ anh trố mắt: “Không phải mượn năm mươi đồng thôi sao, sao lại thành trăm?”
“Năm mươi đồng kia là em dâu hai bảo để tôi xoay vòng!” Cố Quảng Hạ liếc cô ta lần nữa, lạnh nhạt nói: “Đó là vợ của em trai tôi, đó là thái độ em ấy dành cho anh em chồng. Còn vợ tôi thì sao? Mấy đồng bạc lẻ giấu kỹ như giấu vàng, sợ người ta mượn mất, cô có còn biết xấu hổ không? Tôi còn thay cô thấy nhục!”
“Nói đi cũng phải nói lại, có gia đình mẹ đẻ như vậy, cũng khó trách cô lại trở thành loại phụ nữ tính toán như thế, các người đều cùng một giuộc cả.”
Càng nói càng chán ghét, cuối cùng lại bảo: “Hay là mình ly hôn đi!”
Vợ Cố Quảng Hạ rớt nước mắt: “Anh có thể đừng hở tí là đòi ly hôn được không? Em biết lỗi rồi, sau này đừng hòng ai từ nhà mẹ đẻ lấy được đồng nào, em coi như không còn cái nhà đó nữa!”
“Lúc trước cô về cũng nói vậy đấy. Sau này khi vợ em họ thi đậu thủ khoa toàn tỉnh, mẹ cô tới xin cô tha thứ, cô không phải cũng một tiếng ‘mẹ’ ngọt như mật đấy thôi?”
Sau khi vợ em họ thi đậu đại học, mẹ cô ta quả thật có tới nhà, cũng là tới làm lành với con gái.
Nói đủ điều hay ho, còn bảo hôm đó vì tức quá mới ra tay đánh con…
Vợ Cố Quảng Hạ bỗng nhiên nghĩ ra một cách: “Em làm bộ làm lành với bà ta là để đòi lại số tiền bà ta nuốt của em!”
Cố Quảng Hạ cười lạnh: “Cô là loại người thế nào người khác không biết, chứ tôi lại không rõ chắc? Cô nghĩ nói vậy là tôi tin à?”
Vợ anh khóc lóc: “Thế anh muốn em thế nào? Anh thực sự muốn tìm mẹ kế cho chị em Tiểu Tây à? Em nói cho anh biết, em sống là người nhà họ Cố, c.h.ế.t cũng là ma nhà họ Cố, anh đừng tưởng bố mẹ anh lên thủ đô rồi là có thể bỏ em lấy người khác, nếu anh dám làm vậy, em sẽ treo cổ c.h.ế.t ngay trong nhà!”
“Câm miệng cho tôi!” Cố Quảng Hạ quát: “Nuôi lợn cho đàng hoàng vào, nếu không nuôi được thì đừng ở đây nữa, về lại nhà mẹ đẻ cô đi!”
“Không cần anh nói, em cũng sẽ nuôi cho ra trò!” Vợ anh lau nước mắt, nghiến răng nói.
Cô ta nhất định phải nuôi lợn cho thật tốt, cơn tức này nhất định phải nuốt trôi, đợi đến khi lợn lớn, kiếm được một món tiền to, đến lúc đó có thể ngẩng đầu lên mà sống.
Đến lúc đó, nhà mẹ đẻ có hối hận cũng kệ, dù có quỳ lạy dưới chân cô ta, cô ta cũng sẽ không tha thứ!
Bộ mặt thật của nhà mẹ đẻ, cô ta đã nhìn rõ rồi!
Cố Quảng Hạ sớm đã liên hệ với trại giống, nhưng lợn con đang rất khan hiếm, hiện tại chưa có, phải hơn một tháng nữa mới có hàng.
Vì vậy Cố Quảng Hạ tranh thủ thời gian rảnh sau giờ làm để sửa sang lại nhà cửa.
Mười con lợn thì có chỗ nuôi rồi, vì sân sau rất rộng, sân trước cũng vậy, anh làm hẳn hai cái chuồng lợn.
Trong lúc Cố Quảng Hạ đang bận rộn với việc sửa chuồng, thì Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn đã lại lên tàu đi về phía Nam.
Lần này hai người quay về, lập tức kinh ngạc không thôi.
Lý Thái Sơn không kìm được nói: “Anh Dã à, anh lại mua thêm một chiếc xe tải nữa à?”
Chu Dã cười: “Một chiếc xe tải sao làm xuể!”
Trước đây Quyền ngũ gia có giới thiệu cho anh một con đường làm ăn. Vì Chu Dã cư xử tử tế nên những người đó rất quý mến, liền giao hết đám hàng lậu mang theo cho Chu Dã.
Họ còn giới thiệu thêm nhiều người khác cho anh, Chu Dã đều kết giao cẩn thận, tiêu thụ hết gần hết số hàng lậu mà họ mang theo, chỉ để lại phần nhỏ cho người khác.
Số lượng hàng lậu đó vượt xa dự đoán của Chu Dã.
Cũng vì vậy, Chu Dã mới mua thêm một chiếc xe tải nữa, vì một chiếc đã không kham nổi công việc rồi.
Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn vừa quay lại, Chu Dã với sáu người lính xuất ngũ dưới tay đã bận tới mức quay mòng mòng.
Vừa thấy hai người về, anh chỉ chào hỏi vài câu rồi lập tức đôn đốc đi làm việc, không cho nghỉ ngơi lấy một ngày.
Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn cũng không nói nhiều, xắn tay vào việc ngay.
Ở quê mấy ngày vừa qua quả thực là thong thả thoải mái, nhưng họ cũng nhớ những ngày kiếm tiền ở đây. Nên bây giờ có bận cũng là điều tất nhiên.
Chính nhờ hai người họ quay về, Chu Dã mới rảnh tay để tiếp tục đi mở rộng mối làm ăn.
Việc mở rộng mối làm ăn chính là tìm người để bàn chuyện hợp tác, mời người ta ra ăn uống giải trí.
Chuyện ăn uống thì Chu Dã đích thân đi cùng, nhưng phần “giải trí” thì anh chỉ làm cho có.
Vào phòng, anh đưa một ít tiền boa để cô gái đứng sang một bên, cũng dặn là đừng lắm lời, lần sau đến vẫn sẽ có tiền dễ như vậy.
Mà cô gái ấy thì dĩ nhiên là vui vẻ nhận rồi.
Chu Dã mời đối phương đi ăn chơi mấy lần, mà với cách làm việc khéo léo như anh thì giờ không còn mấy người sánh bằng, thành ra việc hợp tác cũng nhanh chóng vào tay anh.
Đừng nói Chu Dã đang làm mấy chuyện không đàng hoàng, thực ra đây là chuyện bất đắc dĩ thôi.
Ai mà chẳng muốn đàng hoàng ngồi xuống nói chuyện làm ăn, ai lại muốn dây vào mấy chuyện kiểu này?
Nhưng người ta lại cứ thích như vậy, cứ muốn phải có mấy trò mèo mới chịu.
Nghe mấy câu trên bàn tiệc là Chu Dã đã hiểu người ta ám chỉ gì, đành phải chiều ý họ thôi, dù sao cũng đâu phải anh làm gì dơ bẩn.
Chu Dã cũng từng dẫn Lý Thái Sơn cùng hai người lính xuất ngũ khác đi xã giao, chứ một mình anh tiếp rượu thì thật sự không kham nổi.
Vợ anh lúc tiễn anh đi cũng không dặn phải kiếm thật nhiều tiền, chỉ dặn duy nhất một điều: đừng để mệt đến mức đổ bệnh.
Hạt Dẻ Rang Đường
Cô quý anh như vậy, lẽ nào anh lại không biết giữ gìn sức khỏe? Anh còn muốn cùng vợ sống đến đầu bạc răng long cơ mà.
Hai người lính xuất ngũ kia được đưa theo xã giao, Chu Dã không nói nhiều, họ là công nhân dưới quyền anh, tự biết phải cư xử sao cho đúng.
Nhưng Lý Thái Sơn thì khác, anh phải quản.
Chu Dã từng dặn anh ta rằng chỉ cần “diễn cho tròn vai”, bọn họ đến là để tiếp khách, tuyệt đối không được làm điều gì có lỗi với vợ ở nhà.
Lý Thái Sơn cũng suýt bị hoa mắt trước những trò phù phiếm đó, quê mùa, cả đời chưa từng thấy cảnh này.
Nhưng lời dặn của Chu Dã, cậu ta vẫn nhớ rõ.
Anh Dã bảo không được làm bậy, tức là không được làm bậy.
Vì vậy, cậu ta rất đúng mực.