Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 351

Lần này Chu Dã đã chọn một trong sáu lính xuất ngũ để đề bạt lên làm quản lý, cùng với Lý Thái Sơn phụ trách điều hành các cửa hàng của họ.

 

Lý do không chọn Cố Quảng Thu là vì Cố Quảng Thu không thể nói, giao tiếp khó khăn.

 

Phải nói là, mấy người lính xuất ngũ này thực sự rất đáng tin. Chu Dã gần như chẳng phải lo lắng gì nhiều, họ làm việc chăm chỉ, không lười biếng, đầu óc cũng linh hoạt, đi giao hàng bên ngoài thì phản ứng nhanh nhạy. Dù bọn họ ăn khỏe thật, nhưng Chu Dã cũng nuôi nổi.

 

Chỉ cần làm xong việc thì mấy chuyện lặt vặt khác chẳng thành vấn đề.

 

Thực ra, những người lính này cũng rất hài lòng khi làm việc cho Chu Dã. Anh không can thiệp lắm chuyện, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành đúng công việc thì anh chẳng nói gì thêm, cũng không ra vẻ ông chủ.

 

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, anh còn mời cả nhóm đi ăn uống một bữa cho ra trò để thưởng cho họ.

 

Lại thêm việc được bao ăn bao ở, tiền lương mỗi tháng đều có thể tiết kiệm gần như toàn bộ.

 

Phải nói thật, mức đãi ngộ này còn tốt hơn cả hồi còn trong quân đội.

 

Cho nên ai nấy đều vui vẻ làm việc, vừa làm vừa tích góp, chẳng phải lấy tiền cưới vợ đó sao?

 

Cả sáu lính xuất ngũ đều là trai độc thân.

 

Đến khi Chu Dã xử lý xong công việc và rảnh tay được một chút thì đã là giữa tháng Mười Một.

 

Lúc này thời tiết đã bắt đầu lạnh lắm rồi.

 

Cũng đúng vào thời điểm này, khắp cả nước bắt đầu rộ lên một cụm từ mới – “hộ vạn phú”.

Nghĩa là trong nhà có một vạn đồng (10.000) – một con số gây chấn động toàn quốc.

 

Một vạn đồng là gì? Trong thời kỳ mà lương bình quân đầu người chưa đến ba mươi đồng mỗi tháng, thì đó là điều không ai dám mơ đến!

 

Trong các con hẻm nhỏ, mọi người xôn xao bàn tán về cái từ mới này “hộ vạn phú”.

 

Mợ còn quay sang hỏi bác gái Thẩm:

“Bố của Tiểu Mao Lư có phải cũng là ‘hộ vạn phú’ rồi không?”

 

Bác gái Thẩm cười đến không khép được miệng:

“Mà được thế thì tốt quá! Được vậy là lên báo rồi đấy!”

 

Năm nay con trai bà, Thẩm Gia Hưng, chính thức tự mình ra làm kinh doanh riêng.

 

Anh ta có biệt danh là “Mao Lư”, còn cậu con trai nhỏ của anh ta chính là “Tiểu Mao Lư” – đứa suýt bị bắt cóc lần trước.

 

Bác gái Thẩm sinh tới năm đứa con, chỉ có một đứa là con trai, ngày trước bị hàng xóm cười chê không ít.

 

Đừng nghĩ chỉ ở nông thôn mới trọng nam khinh nữ, hồi ấy thành thị hay nông thôn cũng vậy cả thôi.

 

Vì thế, bác gái Thẩm cũng không thân thiết với hàng xóm lắm, chỉ từ sau khi mợ chuyển tới thì hai người mới trò chuyện hợp cạ.

 

Mà thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi, nói về Thẩm Gia Hưng, năm nay anh ta chính thức ra làm riêng, tất nhiên là có xin giấy phép hành nghề đàng hoàng.

 

Hạt Dẻ Rang Đường

Lúc mới bắt đầu, bác gái Thẩm với lão Thẩm phản đối kịch liệt.

 

Bác gái Thẩm còn từng than thở với mợ, nhưng mợ chỉ nói: “Người trẻ dám nghĩ dám làm, lại còn đã nghỉ việc rồi, thì còn nói gì nữa? Đành để nó làm thôi.”

 

Câu nói này quả là chí lý.

 

Cậu con trai đã quyết chủ ý, làm trước rồi mới báo sau, không thèm hỏi ý kiến bố mẹ, trực tiếp nghỉ việc rồi đi làm kinh doanh.

 

Hơn nữa cũng không giấu giếm hàng xóm gì cả.

 

Vì chuyện này mà bác gái Thẩm bị các bà lão khác cười chê một trận, bao nhiêu năm rồi cũng lại phải chịu cảnh như xưa.

 

Phải biết là thời buổi đó, làm tư nhân vẫn là chuyện rất mới mẻ, xã hội vẫn chưa chấp nhận rộng rãi.

 

Một công việc ổn định không chịu làm, lại đi làm tư nhân, chẳng phải “ăn no rửng mỡ” sao?

 

Nhưng Thẩm Gia Hưng chẳng thèm để tâm, anh ta trực tiếp mở một tiệm bánh bao mang tên “Tiệm bánh bao Gia Hưng”.

 

Không ngờ, buôn bán lại cực kỳ phát đạt.

Vợ chồng anh ta bận tối mắt tối mũi, đến nỗi phải gọi bác gái Thẩm đến giúp một tay. Ban đầu bác không muốn đi, cảm thấy ra mặt ngoài đường làm lộ liễu, mất mặt.

 

Vẫn là mợ lên tiếng:

“Giờ là thời nào rồi còn câu nệ như vậy? Cả lãnh đạo nhà nước còn nói phụ nữ gánh được nửa bầu trời mà. Con cháu bận quá mới cần bà giúp một tay, có gì mà mất mặt? Không ăn cắp ăn trộm, kiếm tiền bằng chính sức lao động thì mất mặt cái gì?”

 

Bác gái Thẩm nghe xong mới chịu đi, chủ yếu là giúp thu tiền.

 

Và đến lúc đó bác mới ngạc nhiên phát hiện, ôi chao, buôn bán tốt thật!

 

Trước đây lương tháng của con trai bác khoảng bốn chục đồng, đã thuộc dạng cao rồi, nhưng nuôi cả nhà thì vẫn cực kỳ vất vả.

 

Vì con dâu bác mắn đẻ, sinh tới ba trai ba gái, cộng lại là bao nhiêu miệng ăn? Phải chi li từng chút mới đủ sống.

 

Bình thường, cũng là nhờ hai bác thi thoảng giúp đỡ con trai một chút, chứ không thì thật sự khó sống qua ngày.

 

Cũng chính vì vậy mà Thẩm Gia Hưng mới liều mình nghỉ hẳn công việc, mở tiệm bánh bao.

 

Ai ngờ, vừa mở ra đã trúng mánh.

 

Trước kia mỗi tháng lương chỉ được khoảng bốn chục đồng, còn bây giờ, một tháng kiếm được phải trên cả trăm!

 

Tất nhiên con số này là đoán thôi, chứ bác gái Thẩm cũng chẳng rõ ràng lắm, chỉ biết chắc rằng con trai mình bây giờ thật sự đang kiếm ra tiền.

 

Vì thỉnh thoảng nó còn chịu khó mua cả một con vịt quay đắt xắt ra miếng về ăn!

 

Đó là chuyện ngày trước đến mơ cũng không dám mơ. Một tháng lương được có bao nhiêu? Mua một con vịt quay đã mất đến một phần tư lương rồi, làm sao dám ăn?

 

Cho nên mới thấy, giờ thật sự là có tiền rồi.

 

Nghe mợ chọc đùa, hỏi có phải thành “hộ vạn phú” rồi không, bác gái Thẩm cũng vui vẻ lắm, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ, không dễ đến thế.

 

Mợ lại nói tiếp:

“Mấy hôm trước tôi nghe có chuyện gì đó, sao rồi, gây gổ với nhà họ Hà hả?”

 

Nhắc tới đây, bác gái Thẩm liền nổi giận:

 

“Nhà họ Hà đúng là không biết xấu hổ! Bà biết không, bọn họ cũng mở một tiệm bánh bao ngay cạnh chỗ con trai tôi!”

 

Hồi con trai bà nghỉ việc để đi làm kinh doanh, nhà họ Hà chính là người chê cười to nhất, bà cụ Hà lại còn giả vờ đến “an ủi” bà ta cơ đấy.

 

Giờ thì hay rồi, cũng bắt chước mở tiệm, nhưng mở ở đâu không mở, lại mở ngay sát bên cạnh!

 

Cùng sống trong một con hẻm bao nhiêu năm, vậy mà chẳng có chút tình nghĩa hàng xóm gì cả!

 

Mợ chau mày:

“Cũng mở tiệm? Vậy là muốn đấu tay đôi rồi hả?”

 

Bác gái Thẩm hậm hực:

 

“Hôm qua tôi tức quá, qua hỏi tội con mụ đó. Vậy mà bà ta còn dám trở mặt nói tôi sai, bảo cái phố đó đâu phải nhà tôi mở, người ta muốn mở chỗ nào là quyền của người ta, không liên quan gì tới tôi!”

 

Mợ thở dài:

“Chuyện này nói đi cũng chẳng trách được gì, đúng là chẳng cấm được họ mở tiệm ở đâu.”

 

Bác gái Thẩm gật đầu:

“Tôi cũng biết vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy uất ức!”

 

Mợ liền khuyên:

 

“Bảo thằng Gia Hưng qua bên lò mổ xem có xin được thịt hàng ngày không, về làm thêm bánh bao thịt ấy. Chứ đừng chỉ bán mỗi bánh bao chay với sữa đậu nành.”

 

Câu này khiến bác gái Thẩm lập tức nở nụ cười:

 

“Gia Hưng nó lo xong hết rồi, bên đó đồng ý cung cấp mỗi ngày cho nó vài cân thịt, tuy không phải thịt ngon gì, nhưng cũng là thịt.”

 

Mợ nghe xong vui vẻ nói:

 

“Vậy là tốt rồi, bảo nó cứ cố mà làm. Tôi thấy nó là người có chí, sau này chắc chắn vợ chồng bà sẽ được hưởng phúc.”

 

Bác gái Thẩm cười tít mắt:

 

“Cảm ơn lời chúc tốt lành của bà nhé!”

Bình Luận (0)
Comment