Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 352

Trên chuyến tàu trở về thủ đô, Chu Dã cũng đang cầm một tờ báo trong tay.

 

Anh đang đọc bài viết liên quan đến chủ đề “hộ vạn phú”, nhưng thật ra đối với anh, cái danh xưng này chẳng có gì đáng để bận tâm, bởi với tài sản hiện tại, “hộ vạn phú” chỉ là chuyện thường.

 

Điều anh quan tâm hơn chính là thái độ khuyến khích phát triển kinh tế trong bài báo.

 

Anh cũng nghe Lý Thái Sơn kể lại lúc từ quê trở về rằng: đừng nói đến thành phố, ngay ở quê nhà, đời sống cũng đang thay đổi từng ngày, nhà nhà đều có thể nuôi lợn, gà vịt làm kinh tế phụ.

 

Chu Dã nghĩ, cứ đà này thì chắc sắp tới đất đai cũng sẽ được chia về từng hộ tự canh tác.

 

Nếu vậy thật, năng suất chắc chắn sẽ còn tăng vọt.

 

Sau khi đọc báo, Chu Dã nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thực ra là giả vờ thôi, chứ anh đang toàn nghĩ đến vợ.

 

Trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh khuôn mặt vợ mình.

 

Xuống tàu, anh chẳng ghé nơi nào khác, mà đi thẳng đến cổng trường đợi người.

 

Lúc đó mới khoảng 4 giờ rưỡi, vợ anh sẽ tan học tầm 5 giờ rưỡi.

 

Chờ mãi không thấy Bạch Nguyệt Quý, nhưng lại thấy Đặng Tường Kiệt và Dương Nhược Tình.

 

Đặng Tường Kiệt đi cùng bạn gái mới — lại đổi người, không phải cô trước đó, trung bình ba tháng đổi một người là vừa.

 

Anh ta liếc nhìn Chu Dã một cái, rồi giả vờ không thấy mà đi thẳng.

 

Còn Dương Nhược Tình thì được Giang Tân khoác vai bước ra.

 

Cô ta thì lại không nhịn được mà nhìn Chu Dã nhiều hơn vài lần.

 

Thật sự là vì Chu Dã hôm nay ăn mặc quá thời thượng, một chiếc áo măng-tô, giày da bóng loáng, tóc tai gọn gàng, dáng người lại cao ráo. Mà vốn dĩ anh đã đẹp trai, giờ trắng trẻo ra không ít, khí chất lại nổi bật.

 

Chỉ đứng đó xách một chiếc cặp thôi mà toát lên khí chất của một người thành đạt, khiến ai cũng phải liếc nhìn.

 

Ngay cả Giang Tân cũng không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần.

 

Còn Chu Dã thì chẳng thèm bận tâm tới mấy người này, chỉ siết chặt áo khoác, tiếp tục đợi vợ, muốn cho cô một bất ngờ.

 

Kết quả đợi mãi vẫn không thấy vợ ra, bỗng nhiên anh mới nhận ra, hôm nay là Chủ nhật.

 

Theo thói quen của vợ anh, thì cuối tuần cô sẽ không đến trường.

 

Chu Dã lúc đó vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhớ vợ đến mức hóa ngốc, nghĩ vậy liền không nán lại nữa mà xách đồ về nhà.

 

Nhưng về tới nhà cũng chẳng thấy vợ, cậu mợ hay bọn trẻ đâu.

 

Chỉ có Lý Đại Ni và Sư Tử đang ở nhà giữ cửa.

 

Anh hỏi Lý Đại Ni thì mới biết hôm nay là sinh nhật của Ngô Nhị Gia, nên mọi người đều được mời đi ăn tiệc.

 

Chu Dã hỏi địa chỉ, rồi đi xe đạp tới ngay nhà hàng.

 

Phòng tiệc lúc đó náo nhiệt vô cùng.

 

Ngoài Bạch Nguyệt Quý, cậu mợ, mấy đứa nhỏ như Đâu Đâu, Đô Đô, còn có cả Ngô Nhị Gia và Trần Ngọc cùng đến tham dự.

 

Chu Dã vừa đến, chỉ cần báo tên phòng là được nhân viên dẫn thẳng vào.

 

Vừa bước vào cửa:

 

“Bố!”

 

Lũ trẻ lập tức reo lên vui mừng, lão tứ thì còn nhảy dựng khỏi ghế, lao thẳng vào lòng bố.

 

Chu Dã cười, đón lấy cậu con trai út, rồi chào Ngô Nhị Gia:

 

“Chúc mừng sinh nhật anh nhé.”

 

Ngô Nhị Gia cười ha hả:

 

“Về kịp lúc đấy chứ nhỉ!”

 

“Sao có thể không kịp được.” Chu Dã cười đáp, ôm con trai ngồi xuống.

 

Bên cạnh, Trần Ngọc đã nhanh chóng gọi nhân viên mang thêm ghế và bát đũa ra.

 

Cậu mợ nhìn thấy cháu trai về nhà, lại còn ăn mặc sang trọng thế này, thì khỏi nói cũng biết là vui mừng đến mức nào.

 

Bạch Nguyệt Quý thì khỏi bàn, cô vừa quay đầu lại nhìn thấy anh bước vào, trong khoảnh khắc ấy, thật sự không khỏi giật mình.

 

Tên “trai quê thô kệch” ngày xưa, lúc nào cũng ăn mặc tùy tiện, mùa đông chỉ có độc một chiếc áo bông, hôm nay lại mặc gì cơ chứ?

 

Một chiếc áo măng-tô dài, bên trong là sơ mi trắng, khoác thêm áo len gile caro, chân đi giày da, tay còn xách theo cặp công tác.

 

Khoảnh khắc anh bước vào đúng là gây chấn động thị giác thật sự.

 

Huống chi hai tháng không gặp, Chu Dã đã trắng ra trông thấy.

 

So với những lần trước anh về nhà, quả thật lần này thay đổi không ít.

 

Chu Dã thì chẳng nói gì nhiều, chỉ chào hỏi vợ như thường, vì dù sao hôm nay cũng là tiệc sinh nhật của Ngô Nhị Gia.

 

Ngô Nhị Gia thấy Chu Dã về thì càng vui vẻ, đặc biệt gọi nhà hàng mang thêm lên một đĩa tôm biển hấp, còn có bào ngư với hải sâm – đều là đồ bổ, dặn anh ăn nhiều một chút.

 

Chu Dã cũng không khách sáo gì.

 

Những món này bổ dưỡng cực kỳ, nhất là với đàn ông. Mà đêm nay anh còn phải “ra sức” nữa, nên càng chẳng ngại ngùng gì, ăn tới bến.

 

Ăn xong, lại uống thêm chút trà, thấy cũng không còn sớm nữa, Ngô Nhị Gia mới cho người gọi xe chở cậu mợ và mấy đứa nhỏ về nhà trước.

 

Còn Chu Dã thì đi xe đạp tới, nên anh lại chở vợ về bằng xe đạp.

 

Trên đường về, hai vợ chồng chẳng nói câu nào, khiến Bạch Nguyệt Quý khẽ nhíu mày, hôm nay đổi phong cách lạnh lùng à?

 

Về tới nhà, Chu Dã vẫn không nói nhiều, tiếp tục giữ khí chất “lạnh như tiền”, gọi đám trẻ con cùng đi tắm gội ở nhà tắm công cộng.

 

Tắm rửa sạch sẽ xong, về nhà liền bảo bọn nhỏ lên giường ngủ vì cũng đã muộn. Dù sao lần này anh về cũng được ở lại nhà nửa tháng, có đủ thời gian để chơi với con.

 

Biết bố sẽ ở nhà lâu, mấy anh em mới chịu yên tâm mà ngủ, dù sao cả buổi trưa chơi mệt, tới giờ này cũng chẳng chịu nổi nữa rồi.

 

Sau đó, Chu Dã qua trò chuyện với cậu mợ.

 

Mợ hỏi: “Hôm nay sao ăn mặc cái kiểu gì thế? Suýt nữa mợ không nhận ra!”

 

Chu Dã cười: “Giờ cháu cũng coi như là ông chủ rồi mợ ạ, dưới tay có tám nhân viên, ăn mặc chỉn chu tí cũng đâu có gì sai.”

 

Cậu Cố nói đùa: “Nhìn qua giống y hệt một gã tư bản đấy nhé.”

 

Chu Dã bật cười, rồi đi lấy một chiếc radio nhỏ mang theo ra:

 

“Cháu mang cái này về cho cậu mợ nghe chơi, rảnh rỗi nghe cải lương, tin tức cũng đỡ buồn.”

 

Mợ liền chậc lưỡi:

 

“Cái này là cháu kiếm được bao nhiêu mà giờ tiêu hoang vậy hả?”

 

Chu Dã cười hờ hững:

 

“Hoang gì đâu, tiêu dùng bình thường thôi.”

 

Nếu không phải sợ hàng xóm xung quanh tụ tập bu vào xem thì anh còn tính nhờ người gửi cả cái ti vi về bằng đường biển cơ.

 

Thôi ti vi thì tạm hoãn, nhưng tủ lạnh, máy giặt mấy thứ lớn thì phải sắm dần cho nhà rồi, anh đã nhờ người vận chuyển bằng đường biển, vài hôm nữa sẽ đến nơi.

 

Cậu Cố cầm chiếc radio lên săm soi:

 

“Cái này nhìn xịn ghê, bao nhiêu tiền một cái?”

 

Chu Dã đáp: “Loại tốt nhất, nhập sỉ thì tầm hai mươi đồng, ra ngoài bán là năm mươi lăm.”

 

“Xài sao đấy?” Cậu Cố hỏi, trước giờ toàn thấy mấy ông già ở công viên cầm theo.

 

Chu Dã liền chỉ từng bước cho cậu Cố cách bật, chỉnh tần số… Hóa ra ông học cũng nhanh, nhưng vẫn tính mai đem qua công viên hỏi thêm mấy cụ khác cách chỉnh kênh cho quen.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Không phải để khoe đâu, chủ yếu là học hỏi thêm chút mẹo dùng, chứ cháu trai chỉ chỉ sơ sơ thôi.

 

Nói chuyện rôm rả gần cả tiếng đồng hồ, Chu Dã mới quay lại phòng.

 

Bạch Nguyệt Quý đã dọn dẹp bản thảo gọn gàng, ngẩng đầu nhìn anh, nửa cười nửa trêu:

 

“Ồ, ông chủ Chu về rồi đấy à?”

 

Chu Dã thản nhiên “ừ” một tiếng, giọng lười nhác:

 

“Giúp anh cởi đồ đi.”

 

Nói xong còn vươn hai tay ra như lão đại chờ phục vụ.

 

Bạch Nguyệt Quý liếc mắt nhìn anh một cái, rồi vẫn bước tới, bắt đầu giúp anh cởi quần áo.

Bình Luận (0)
Comment