Bạch Nguyệt Quý lúc này cứ như một nàng dâu nhỏ, hết mực hầu hạ lão gia nhà mình là Chu lão gia.
Cô cũng muốn xem thử xem người này lại định giở trò gì!
Nhưng không ngờ… quả thật cho anh lên mặt được.
Vừa mới giúp anh cởi xong quần áo, người này đã không nhịn nổi, lập tức ôm cô vào lòng, miệng còn định hôn phủ xuống.
Đúng là “soái không quá ba giây”, bản chất bại lộ ngay lập tức.
Có điều, Bạch Nguyệt Quý đã sớm đề phòng, lập tức giơ tay chắn lại:
“Anh làm gì đấy?”
Chu Dã cười cợt cợt:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Vợ ngoan, gọi một tiếng ‘chồng yêu’ đi nào~”
Anh vốn định làm bộ giữ hình tượng chút, nhưng thật sự là nhịn không nổi nữa rồi.
Anh thẳng tay bế vợ lên bằng một cái ôm ngang hông, rồi ngả người xuống giường luôn.
Bạch Nguyệt Quý cố gắng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô hiệu, bị cái thân hình cao to của anh đè xuống, phản kháng căn bản không có tác dụng gì.
Hơn nữa, mùi hương trên người anh thật sự khiến người ta choáng váng, là cái mùi thuộc về riêng anh, mát lạnh mà dễ chịu, lẫn vào từng hơi thở khiến người ta say mê.
Chỉ chốc lát sau, cô cũng chỉ còn biết vòng tay ôm lấy cổ anh, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một trận mưa rơi trên lá chuối diễn ra trong đêm…
Sau đó, hai người ôm nhau nằm trên giường, Bạch Nguyệt Quý như một chú mèo lười được nuông chiều, cuộn trong vòng tay Chu Dã, hưởng thụ bàn tay to đang nhẹ nhàng xoa lưng cô.
Chu Dã khẽ hỏi:
“Vợ ơi, chồng có đẹp trai không?”
“Thô như gốc cây.”
“Nhớ chồng lắm rồi đúng không?”
“Không có.”
Chu Dã nâng cằm cô lên, hôn lên đôi môi nhỏ luôn miệng nói dối của cô mấy cái:
“Anh thì nhớ em lắm rồi, nhớ muốn phát điên luôn ấy!”
Bạch Nguyệt Quý liếc xéo anh một cái, đúng là mặt dày không biết xấu hổ, nói mấy câu trêu chọc mà miệng lưỡi chẳng ngừng được.
“Lần này về sao đổi phong cách vậy? Đi đường mà như có gió nâng, suýt nữa thì bay luôn. Kiếm được bao nhiêu mà đắc ý thế?”
Chu Dã nghiêm mặt lại:
“Ngay cả vợ cũng nói anh đắc ý, mợ cũng nói thế. Anh đắc ý chỗ nào chứ? Giờ anh cũng là ông chủ rồi đấy, ăn mặc đàng hoàng một tí không được à?”
“Ừ thì, ông chủ to lắm mà.” Bạch Nguyệt Quý cười mỉa, rồi nhìn anh, “Dạo này rảnh à? Trắng ra nhiều đó.”
Thật ra, trắng lên rồi trông càng khác, một chữ thôi — đẹp.
Vẻ đẹp ấy lại còn mang chút ngông cuồng bất kham, xấu xa một cách quyến rũ, cực kỳ đúng gu của cô.
Chu Dã cầm tay cô, hôn lên mu bàn tay, giọng đầy cưng chiều:
“Giờ anh là ông chủ rồi mà, có bận cũng là người ta bận chứ không đến lượt anh.”
Thực tế thì hai tháng gần đây anh chủ yếu đi lo mở rộng đầu mối, cả nhập hàng lẫn ra hàng đều do anh đi đàm phán.
Làm ăn kiểu đó không phải dãi nắng dầm mưa nên đương nhiên da trắng ra.
Nhưng dù vậy, đàm phán cũng chỉ là tạm thời thôi, hiện tại anh đang dẫn Lý Thái Sơn và anh lính xuất ngũ vừa được đề bạt đi học nghề.
Về sau việc chạy đơn và bàn giao đều giao cho họ làm hết, anh muốn rảnh tay một chút,đã có nhân viên rồi, chẳng lẽ cứ phải tự thân xông pha hoài?
Chỉ có vác hàng thì chưa đủ đâu.
Bạch Nguyệt Quý không quan tâm những chuyện đó, cô lật người muốn ngủ rồi.
Kết quả, Chu Dã cũng lật người lên theo.
Ngủ hả? Còn lâu. Còn chưa “thương yêu” vợ đủ đâu. Phải yêu thương thêm một trận nữa mới được.
…
Sau một hiệp nữa, Bạch Nguyệt Quý hoàn toàn bị rút cạn sức, thiếp đi ngay khi đầu chạm gối.
Chu Dã thực ra vẫn còn hứng, nhưng thấy vợ kiệt sức như vậy thì cũng không nỡ, đành tạm thời lui binh, ôm lấy người vợ mềm mại thơm tho trong lòng, ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau, khi Chu Dã tỉnh dậy thì Bạch Nguyệt Quý đã đi học rồi.
Anh ngủ một mạch tới tận chín giờ, mùa đông trời lạnh, nằm trong chăn ấm thì ngủ mê mệt.
Nhưng lý do chính vẫn là vì đã về đến nhà.
Ở ngoài, anh không bao giờ thật sự ngủ sâu, dù có nằm xuống cũng luôn cảnh giác. Còn ở nhà thì khác, mọi phòng bị đều được tháo bỏ, tinh thần mới có thể thả lỏng trọn vẹn.
Cộng thêm đêm qua được cưng chiều và yêu thương thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, đương nhiên giấc ngủ cực kỳ chất lượng.
Lúc này, cậu Cố cũng vừa xách chiếc radio từ công viên về, trông tâm trạng rất phấn chấn.
Mợ thì lại lườm ông:
“Không thấy mệt à? Xách nguyên cái đài đi khoe khắp công viên.”
Cậu Cố cười hì hì:
“Khoe gì đâu, tôi chỉ mang qua nhờ mấy cụ kia chỉ cách dò kênh, cách chỉnh thôi mà.”
Mợ thở dài:
“Bao nhiêu năm làm vợ chồng rồi, ông vừa nhấc m.ô.n.g lên là tôi biết ông định… làm cái gì rồi.”
Chu Dã ngáp dài từ trong phòng bước ra, vừa đánh răng rửa mặt vừa ngáp, mợ cũng mặc kệ cậu Cố, cười nói:
“Vẫn là ở nhà ngủ cho đã giấc phải không?”
“Chứ còn gì nữa.” Chu Dã cười, đánh răng xong thì ngồi xuống ăn sáng, trên bàn là cháo gà thơm lừng và bánh bao trắng mềm nóng hổi.
Mợ ngồi bên cạnh nhìn cháu trai ăn, hỏi:
“Có muốn ăn thêm tí thịt kho không?”
“Thôi mợ ạ, sáng sớm ăn mấy món đó hơi ngấy.” Chu Dã đáp.
Mợ cười khúc khích:
“Miệng thì nói ngấy, chứ có bao giờ chê ăn thịt đâu.”
Chu Dã cũng cười:
“Bánh bao trắng với cháo gà thế này ăn vừa miệng rồi, nhẹ bụng.”
Mợ liền nhắc đến chuyện trước đây Sở Sương có nói.
Sở Sương học ngành y, mà thầy hướng dẫn của cô ấy lại có quan hệ rất rộng. Có một lần tình cờ cô nhắc đến tình trạng của Cố Quảng Thu, thầy cô liền giới thiệu một bác sĩ nổi tiếng từng du học nước ngoài, hiện đang công tác trong bệnh viện lớn, còn cho luôn địa chỉ cụ thể, bảo nếu có thời gian thì nên đến khám.
Nghe xong, Chu Dã liền nói:
“Chuyện tốt thế này sao mợ không gọi cho cháu một cú, để cháu dẫn anh Quảng Thu đi khám luôn?”
Mợ đáp: “Cũng không cần vội. Vị bác sĩ đó hiện đang làm việc ở bệnh viện, không chạy đi đâu được. Chỉ là… mợ hơi do dự.”
“Do dự gì chứ? Nếu anh Quảng Thu có thể nói chuyện lại được thì tiện bao nhiêu, giao tiếp cũng dễ hơn.” Chu Dã nói thẳng.
Mợ liền kể lại lời Sở Sương nói, vì khả năng rất lớn là phải phẫu thuật, mà đã phẫu thuật thì đương nhiên có rủi ro.
Điều khiến mợ do dự chính là vì: Cố Quảng Thu hiện giờ cũng đã có vợ, có con, sống ổn định rồi. Không nói chuyện được cũng đã sống như vậy bao nhiêu năm, liệu có cần thiết phải mạo hiểm không?
Chu Dã trầm ngâm rồi nói:
“Cháu thấy cứ gọi anh ấy đến khám một lần cho chắc. Việc phẫu thuật có nguy hiểm hay không phải để bác sĩ chuyên môn đánh giá. Quan trọng là cũng phải hỏi ý anh ấy chứ. Phải xem anh ấy nghĩ sao nữa.”
Mợ gật đầu.
Chu Dã ăn xong bữa sáng liền ra ngoài gọi điện thoại ở bốt điện thoại công cộng.
Anh gọi đến cửa hàng bên cạnh ở phía Nam, nhờ họ gọi Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn ra nghe máy. Vì Cố Quảng Thu không nói được, nên Lý Thái Sơn giúp phiên dịch.
Cố Quảng Thu muốn đến lắm chứ, nhưng dạo này bận rộn quá. Cuối năm rồi, nhà nào cũng muốn sắm sửa thêm đồ điện gia dụng, không rảnh để đi. Anh bảo để sau Tết, rảnh hơn rồi hãy tính.
Chu Dã quay về kể lại cho mợ nghe.
Mợ cũng không gấp, nếu gấp thì đã gọi điện từ trước rồi. Huống chi vị bác sĩ kia vẫn đang làm việc ở bệnh viện, lúc nào cũng có thể tìm đến.
Cậu Cố nói thêm:
“Lúc đó cũng nên báo với vợ thằng Quảng Thu một tiếng, chuyện lớn như thế không thể giấu được.”
“Tôi biết rồi.” Mợ gật đầu.