Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức

Chương 357

So với tủ lạnh, máy giặt hay quạt bàn, thì rõ ràng tivi có sức hút mạnh mẽ hơn nhiều.

 

Cho nên khi nhà họ Hoàng rinh về một chiếc tivi, quả thật đã khiến cả xóm phải trầm trồ.

 

Người dân xung quanh kéo nhau đến xem, có người không nhịn được liền hỏi:

 

“Bên bách hoá giờ có tivi bán rồi à? Mấy hôm trước tôi mới đi hỏi, người ta còn bảo phải sang tháng mới có mà? Sao tự dưng bây giờ lại có rồi?”

 

“Chuyện này thì tôi không rõ đâu, chỉ biết là nghe đồng nghiệp nói, nhà tôi tích điểm mua tivi lâu lắm rồi mà chưa được, lần này coi như may mắn mua được đấy!” Anh cả Hoàng cười ha hả đáp.

 

Đừng tưởng có nhiều người đến xem sẽ cảm thấy phiền, ngược lại, anh ta còn đắc ý lắm, đây là chuyện nở mày nở mặt mà.

 

Trong nhà có một chiếc tivi mới, đừng nói người lớn, ngay cả trẻ con đi đường cũng có cảm giác hãnh diện, y như đi trên gió.

 

Anh cả Hoàng nhìn thấy Chu Dã cũng đến hóng chuyện, liền nói:

 

“Cậu có tiền sao không mua tivi đi? Mua tủ lạnh với máy giặt làm gì? Mấy thứ đó dùng làm gì đâu?”

 

“Thời buổi này ai mà để đồ ăn thừa trong tủ lạnh chứ? Giặt quần áo thì giặt tay là được rồi!”

 

Mấy chuyện nhỏ nhặt kiểu này Chu Dã vốn chẳng hay so đo, chỉ cười cười nói:

 

“Thì còn cách nào nữa đâu, tivi là hàng hiếm, phải nhà họ Hoàng có đường dây mới mua được đó chứ!”

 

Cả nhà họ Hoàng được khen nức nở, mặt ai nấy cũng tươi rói, còn nói lần sau nếu có vé mua tivi dư ra sẽ để ý giúp một vé.

 

Chu Dã thì nói không cần, anh đã nhờ người khác để ý hộ rồi.

 

Thật ra Chu Dã chẳng hứng thú gì với tivi trắng đen cả. Không chỉ anh, mà Đâu Đâu với Đô Đô, còn cả ba đứa em nữa, sau khi theo mấy đứa nhỏ khác đến nhà họ Hoàng xem một lần là không đi nữa.

 

Tại sao à?

 

Vì tụi nhỏ đều đã xem tivi màu ở nhà Ngô Nhị gia rồi.

 

Đã xem qua tivi màu rồi thì quay lại xem trắng đen thấy vô vị lắm.

 

Chiếc tivi nhà họ Hoàng gần như được cung phụng, hiếm khi bật lên xem.

Hạt Dẻ Rang Đường

 

Nhà họ Thẩm thì không phản ứng gì, nhưng hàng xóm bên cạnh – nhà họ Hà – thì lại cảm thấy như bị nhà họ Hoàng vượt mặt.

 

Cái nhà ngoài tỉnh mới dọn về này thì thôi không nói, năng lực tài chính đã mạnh sẵn rồi, giờ đến nhà họ Hoàng cũng mua được tivi, sao có thể để yên chứ?

 

Thế là nhà họ Hà không biết nhờ vả đường nào, hôm sau cũng mua về được một chiếc tivi.

 

Cả ngõ chỉ có mấy nhà, vậy mà giờ có hai nhà có tivi, thật sự là chuyện lớn!

 

Nhà họ Hoàng bắt đầu khó chịu, cảm thấy nhà họ Hà thật không có phong độ!

 

Lúc trước không mua thì thôi, giờ thấy nhà họ Hoàng vừa nổi bật được một hôm, nhà họ Hà cũng vội vàng mua theo.

 

Cứ như vụ trước thấy nhà họ Thẩm mở tiệm bánh bao liền bắt chước mở theo, thấy gì tốt là mắt đỏ ngay!

 

Không bàn đến mấy chuyện nhỏ nhặt giữa hàng xóm với nhau, Chu Dã chỉ cười tủm tỉm…

Vì anh đang đếm tiền.

 

Không cần biết là tivi nhà họ Hoàng hay nhà họ Hà, đều là hàng trong chuyến vận chuyển đường biển vừa rồi của anh.

 

Lô hàng đó là hàng lậu được người khác gửi ké về.

 

Trước khi hàng đến, Chu Dã đã gọi điện trước cho Ngô Nhị gia, anh ta chỉ nói anh cứ việc chuyển về là được.

 

Ngô Nhị gia còn cho người ra mời lãnh đạo quản lý điện máy ở bách hoá đi ăn một bữa, thế là mọi việc được sắp xếp ổn thỏa.

 

Sau khi về lại từ miền Nam, Chu Dã lại tự mình mời lãnh đạo kia ăn thêm một bữa nữa, coi như chính thức thiết lập tuyến vận chuyển hàng hóa đường biển này.

Còn những hiềm khích giữa nhà họ Hoàng với nhà họ Hà thì cứ để đó, tiền anh đã kiếm được rồi.

 

Chu Dã cũng định chia đôi lợi nhuận với Ngô Nhị gia, nhưng Ngô Nhị gia không lấy, chỉ phẩy tay bảo anh cứ giữ lấy mà làm ăn.

 

Thấy Ngô Nhị gia thật sự không cần, Chu Dã cũng không khách sáo nữa.

 

Số tiền này, Chu Dã giữ lại một phần để dùng, còn lại gửi hết vào sổ tiết kiệm.

 

Cộng với tiền trước đó, giờ sổ tiết kiệm cũng đã có gần mười nghìn đồng, mà đó là còn trong điều kiện anh đã đầu tư rất nhiều vốn liếng, lại mua tới hai chiếc xe tải lớn để vận chuyển hàng hóa ở miền Nam.

 

Cuốn sổ tiết kiệm giao luôn cho Bạch Nguyệt Quý cất giữ, hỏi kỹ lại là không cần dùng đến thì cô mới nhận.

 

Nhưng cô cũng không dùng đến.

 

Vì sắp sang tháng Chạp, khoản chia lợi nhuận quý ba từ Lý Tiêu Hằng cũng sắp đến rồi, tiền bạc không thành vấn đề.

 

Hiện tại cô cũng chẳng thiếu tiền, dù đã mua ba khu nhà, trong tay vẫn còn dư khá nhiều.

 

Tuy trong nhà chi tiêu cũng kha khá, nhưng một tháng tiêu tốn hơn trăm đồng là đủ rồi, mấy khoản tiền lẻ trong nhà cũng dư sức dùng được một hai năm.

 

Tuy vậy, Bạch Nguyệt Quý vẫn phát hiện ra mấy hôm nay Chu Dã ở nhà cũng bận rộn lắm.

 

“Mấy ngày nay anh đang bận cái gì thế?” Tối hôm đó, Bạch Nguyệt Quý liền hỏi anh.

 

Chu Dã đáp: “Cũng không bận gì to tát, chỉ là đang sửa sang lại một mặt bằng thôi.”

 

Bạch Nguyệt Quý nghe mà chẳng hiểu gì: “Mặt bằng gì cơ?”

 

“Anh thuê một chỗ, mời hai đầu bếp kỳ cựu từng làm ở nhà hàng quốc doanh về làm bếp chính, rồi lại lôi một người từng làm ở quầy thu ngân, người đó họ Đồng, năng lực rất tốt, về làm quản lý quán ăn. Sau đó còn tìm thêm một đôi nam nữ trẻ phục vụ bàn, với một mợ phụ trách rửa bát dọn dẹp. Việc cũng không ít đâu.” Chu Dã nhắm mắt, ngáp một cái rồi nói.

 

Bạch Nguyệt Quý nghẹn lời: “…Anh định mở quán ăn à?”

 

“Mở một cái thôi, mốt khai trương rồi, đến lúc đó anh dắt em và mấy đứa nhỏ đi ăn một bữa.” Chu Dã nói.

 

“Anh đi miền Nam rồi thì tính để ai trông coi quán ăn?” Bạch Nguyệt Quý thật sự không hiểu nổi, sao người này có thể nhiều sức lực đến thế, không nói không rằng mà cũng mở được quán ăn nữa.

 

Chu Dã cười: “Có gì to tát đâu em? Nếu em rảnh thì phụ anh trông sổ sách, không thì cũng không sao, anh đã giao hết cho quản lý Đồng rồi. Hơn nữa bây giờ dù anh có đi miền Nam thì cũng không phải ở lâu như trước nữa, cùng lắm mười ngày nửa tháng là về rồi.”

 

“Nhưng sao tự dưng lại muốn mở quán ăn?”

 

“Đâu phải anh hứng lên là làm đâu. Mình phải phát triển đa hướng, nếu một ngành có vấn đề thì còn ngành khác đỡ, không đến nỗi khốn đốn.”

 

“Ý là không để tất cả trứng vào cùng một giỏ?” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.

 

Chu Dã cười: “Đúng lý đấy!”

 

Bạch Nguyệt Quý dở khóc dở cười, tuy thấy cũng hơi rắc rối, nhưng thôi, anh đã làm thì để anh làm.

 

Chỉ là nếu anh không có nhà, có khi cô cũng phải thi thoảng qua bên quán ăn coi ngó một chút.

 

Hai ngày sau, quán ăn của Chu Dã chính thức khai trương.

 

Bạch Nguyệt Quý dắt theo Đâu Đâu và mấy đứa nhỏ cùng nhau đến ủng hộ.

 

Vị trí quán được chọn rất tốt, diện tích cũng không nhỏ. Đặc biệt là phần trang trí, thật sự được làm rất chỉn chu.

 

Hôm khai trương còn đốt pháo trước cửa, rất gây chú ý.

 

Hơn nữa, toàn bộ món ăn đều giảm giá 30%, còn tặng nước uống.

 

Thế là đúng thật, có không ít người tò mò ghé vào ăn thử.

 

Tuy đi theo hướng bình dân, nhưng hoàn toàn khác hẳn chỗ mà Ngô Nhị gia thường mời khách.

 

Bạch Nguyệt Quý dẫn tụi nhỏ vào thử món, không ngờ rằng tuy quán không lớn nhưng hai ông đầu bếp nấu ra món nào món nấy thật sự không chê vào đâu được!

Bình Luận (0)
Comment